Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 47


trước sau

Khương Quy muốn hỏng mất.

Phản ứng đầu tiên của cô là A Bố có thể ăn đến hỏng mất hay không.

Phản ứng thứ hai, đó là một người, liền tính là một cái người xấu, kia cũng vẫn là một người, mèo con đáng yêu của cô cư nhiên lại ăn một người!

Ngũ lôi oanh đỉnh, đích xác chỉ có thể là như vậy.

Khương Quy có một xúc động muốn duỗi tay móc thứ A Bố ăn ra, nếu không liền đem A Bố lật ngược lại rồi giũ giũ ra, xem thử có thể văng thứ đó ra hay không.

Có lẽ ý đồ quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hóa thành tượng. Cũng có khả năng là Khương Quy lộ ra biểu tình sắp hỏng mất cùng quá mức ghét bỏ.

Sau một lúc suy xét, mèo trắng liền há mồm phun ra một đoàn đen thui thùi lùi, đồ vật vừa rơi xuống đất liền chậm rãi trướng lên, trướng thành một người, một người có mái tóc bạc trắng cùng làn da tràn lan vết đồi mồi, hơi thở đang thoi thóp, hít vào thì nhiều thở ra lại ít.

Khương Quy nghẹn họng nhìn trân trối, phản ứng kia có thể so sánh với phía trước lúc cô nhìn thấy mèo trắng nuốt vào tia sáng màu đen.

Mèo trắng ghét bỏ liếc mắt nhìn cái đống đang nằm trên mặt đất, phàm thai tục thể, thực là vô vị bỏ đi cũng không đáng tiếc.

Khương Quy cảm thấy chính mình trước nay vẫn luôn rất ổn trọng, nhưng hiện tại, cô không khỏi lắp bắp hỏi: "A Bố, ngươi đã làm gì hắn?"

Nhìn Khương Quy đã bị dọa đến kinh hãi, mèo trắng liền lấy cái đuôi quét nhẹ lên mặt cô, rất có ý vị muốn trấn an.

Nhưng mà, trấn an phải một cái đang tịch mịch.

Khương Quy cảm thấy chính mình không cách nào nhìn thẳng vào A Bố đáng yêu, đành đem mèo trắng đáng yêu loại bỏ, đổi thành mèo trắng sâu không lường được.

A Lục thay A Bố trả lời nghi hoặc của Khương Quy, thanh âm của hắn giống y chang một người đang mộng du, lộ ra một loại thanh âm suy yếu giống như phát ra từ tận trong linh hồn: "Tu vi cùng với sinh mệnh lực của hắn đã không còn nữa."

Khương Quy cùng A Lục không hẹn mà đều nhìn về phía A Bố, hiển nhiên rất rõ ràng, tu vi cùng sinh mệnh lực của Cố Ly đã bị A Bố ăn, nó cư nhiên lại có thể ăn luôn tu vi cùng sinh mệnh lực của người khác, bằng một cách đơn giản lại cực kỳ thô bạo....nó ăn mất.

Trong đầu Khương Quy không khỏi xuất hiện một cái hình ảnh: Mèo trắng cao lãnh ngạo kiều, ngao ô một cái nuốt vào một con cá, rồi phun ra một cái khung xương cá. Nga, không có xương đầu cá, mèo trắng đem xương đầu cá nhai nuốt xuống.

Khương Quy nhìn nhìn khung xương cá, không, Cố Ly, không khỏi sinh ra một chút xíu đồng tình, thật là một tên xấu xa thê thảm!

Trước khi chết, Cố Ly dùng hết chút khí lực cuối cùng của chính mình căm tức nhìn A Lục, đệ tử từ tông môn lớn nhất đều không biết xấu hổ, đấu pháp không bao giờ dựa vào thực lực của bản thân, chỉ dựa vào ùn ùn không dứt...vô số pháp bảo, dựa vào giúp đỡ, cư nhiên hiện giờ còn dựa vào chiến sủng!

Hâm mộ ghen tỵ cùng hận, Cố Ly không cam lòng mà nuốt xuống một hơi cuối cùng, thi thể trong nháy mắt liền hóa thành một đống tro đen, gió tới, bay lan ra ngoài.

A Lục thổn thức: "Nghiền xương thành tro, đây là kết cục của một người luyện tà công."

Khương Quy thu hồi biểu tình vi diệu của mình, thiếu chút nữa cô cho rằng A Bố còn có thể tự động xử lý rác thải của mình.

Cố Ly vừa chết, định thân thuật hắn hạ trên người Khương Tuyết Vi liền biến mất, Khương Tuyết Vi được khôi phục tự do, cô lập tức liền chạy.

Mặc kệ mỗi bước chạy đều động đến miệng vết thương, làm cô đau đến muốn chết đi sống lại, miệng vết thương bị nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng thấm ra đầy băng gạc.

Nhưng dưới khát vọng muốn sống, Khương Tuyết Vi cắn răng nhịn đau tiếp tục chạy. Cô nhất định phải trốn, mặc kệ hai bên ai thắng, cô ở lại đều sẽ không có kết cục tốt.

Chẳng phải Cố Thiếu Hiên cũng biết lưu lại sẽ nguy hiểm, cho nên hắn đã sớm chạy mất sao.

Lảo đảo, Khương Tuyết Vi lăn xuống sườn núi, thương càng thêm thương, cả người đau đến giống như bị tan rã, trong nháy mắt, Khương Tuyết Vi cảm thấy chính mình có thể đang sống sờ sờ mà bị đau chết.

Cuối cùng bò dậy không nổi, Khương Tuyết Vi vô lực nằm trên bụi cây, cô hỏng mất khóc lớn, nước mắt nước mũi giàn giụa chảy ra. Hai mắt đẫm lệ trở nên mông lung, lúc Khương Quy xuất hiện ở trong tầm nhìn, thân thể của Khương Tuyết Vi liền run lên, theo bản năng cuộn tròn lại, như thể đem cô giấu đi.

Dưới vô hạn sợ hãi, Khương Tuyết Vi không tự chủ được mà đình chỉ hô hấp, tim đập mạnh giống như muốn phá ngực mà ra, kinh hoảng lại sợ hãi mà nhìn Khương Quy, sâu trong đôi mắt còn cất giấu phẫn hận mãnh liệt cùng nồng đậm ghen ghét.

Khương Quy lạnh lùng nhìn cô, lay động Kim Cương Linh trong tay, ở trên người Khương Tuyết Vi lại bỏ thêm một tầng phong ấn, đảm bảo cô lại phát bạo lần nữa cũng là phát không ra được cái gì.

Khương Tuyết Vi nằm trên mặt đất liền cảm giác được cơ thể chợt lạnh, dự cảm xấu mãnh liệt đánh úp lại cô, nhìn thấy Khương Quy muốn xoay người đi, không biết lấy đâu ra dũng khí, cô rít gào: "Mày đã làm gì tao?"

Khương Quy cảm thấy điếc tai, không muốn tiếp tục nghe, trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại Khương Tuyết Vi ở lại làm bạn với bụi cây cùng tảng đá trên sườn núi.

.

.

.

Mặt trời lặn, hoàng hôn liền buông xuống, màn đêm bao trùm lên dãy núi, bóng cây cao lớn đều giống như dã thú ăn thịt người, rắn, chuột, kiến nối đuôi nhau lui tới.

Lang thang đi qua đi lại.

Khương Tuyết Vi cực kỳ sợ hãi, rõ ràng đang là mùa hè, Khương Tuyết Vi lại giống như đặt mình vào hầm băng, rét lạnh xâm nhập đến tận xương tủy tiến thẳng đến chỗ sâu nhất trong linh hồn.

"Cứu mạng, cứu cứu ta, ô ô...Cứu người đi a..."

Khương Tuyết Vi đáng thương khóc thút thít, kêu cứu, thanh âm hòa cùng gió núi rít gào...biến mất, không thể truyền đến tai người.

Thẳng đến tận ngày thứ ba, Khương Tuyết Vi đều đã đặt một chân vào ranh giới tử thần, mới được một phượt thủ vô tình phát hiện, phượt thủ thiện lương khẩn cấp đem Khương Tuyết Vi đưa đến bệnh viện.

Cuối cùng, tính mạng của Khương Tuyết Vi được cứu trở về, nhưng đùi bên phải bởi vì rắn độc cắn vào, dẫn tới dây thần kinh bị hoại tử, không thể không cắt bỏ.

Sau khi tỉnh dậy, biết được chính mình thiếu đi một cái chân, Khương Tuyết Vi hỏng mất, không phải khóc lớn, không phải náo loạn, mà là tâm như tro tàn, yên lặng rơi nước mắt, trong nháy mắt gối đầu đều đã bị cô khóc đến ướt nhẹp.

Xem đến hộ sĩ thập phần không đành lòng, an ủi Khương Tuyết Vi vài câu, sau đó lại dò hỏi thân phận hoặc là cách thức liên lạc của người nhà.

Đôi mắt vô hồn của Khương Tuyết Vi giật giật, xuất hiện một tia sáng mỏng manh, người thứ nhất hiện lên trong đầu cô là Cố Thiếu Hiên.

Ngay sau đó hàm răng của Khương Tuyết Vi liền cắn chặt đến phát ra tiếng khanh khách, đáy mắt cô phát ra hận ý kinh người.

"Số di động của ca ca ta là...." Khương Tuyết Vi báo ra phương thức liên lạc với Khương Nhất Phàm.

Hộ sĩ gọi qua, lại nhận được thanh âm nhắc nhở đang tắt máy: "Còn có những người khác sao?"

Khương Tuyết Vi im lặng trong chớp mắt, rồi báo ra số di động của Hà Nguyệt Dung, mắt thấy hộ sĩ bắt đầu ấn dãy số, tâm Khương Tuyết Vi từng chút từng chút nghẹn trong cổ họng, mụ mụ sẽ còn quan tâm cô sao?

Điện thoại chuyển được, hộ sĩ xác nhận thân phận xong, liền đem điện thoại đặt ở bên tai Khương Tuyết Vi, hai tay của cô đều bị gãy xương đang được bó thạch cao, không thể cầm điện thoại được.

"Mụ mụ." Khương Tuyết Vi nức nở một tiếng, trong giọng nói của cô đầy vẻ bất lực đáng thương cùng không muốn xa rời.

Thần sắc của Hà Nguyệt Dung liền lập tức lạnh băng.

Khương Quốc Thanh đứng bên cạnh kinh ngạc: "Làm sao vậy, ai gọi tới?"

Hà Nguyệt Dung không trả lời, bà ấn nút 'loa', thanh âm tinh tế nhu nhược chọc người thương xót liền truyền ra, biểu tình của Khương Quốc Thanh cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Khương Tuyết Vi đáng thương khóc thút thít, cô khóc nửa ngày cũng không chờ được một câu dò hỏi, trong lòng bất an càng ngày càng đậm, cô nhịn không được mở miệng: "Mụ mụ, con bị cắt chân, mụ mụ, con rất sợ hãi."

Thanh âm Hà Nguyệt Dung lạnh lẽo: "Năm ngày trước, ta ngã lầu thiếu chút nữa liền chết."

Khương Tuyết Vi giật mình, đồng tử của cô kịch liệt co rút lại.

Hà Nguyệt Dung tức giận nói: "Ngươi đều đã muốn ta chết, lại như thế nào có mặt mũi tới tìm sự đồng tình của ta, Khương Tuyết Vi, ở trong mắt của ngươi ta liền ngu xuẩn như vậy?"

Cả người Khương Tuyết Vi đều phát lạnh.

Khương Quốc Thanh duỗi tay cắt đứt điện thoại: "Đừng tức giận, không đáng giá, nó sẽ gặp báo ứng, à, nó đã gặp báo ứng."

Hà Nguyệt Dung tâm đều đã đóng băng: "Chúng ta nuôi nó lớn, lúc biết nó không phải

con gái ruột, biết nó tàn nhẫn độc ác, từ trong thâm tâm ta vẫn mong nó được sống tốt, nhưng nó lại muốn chúng ta đi chết."

Khương Quốc Thanh thở dài. Năm ngày trước, Phật châu trên cổ tay của ông đột nhiên nóng lên, chuỗi Phật châu này là Khương Quy đưa cho ông, cho nên nó nóng lên, ông lập tức ý thức được có chuyện không ổn, liền gọi điện thoại cho Khương Quy, lại được nhắc nhở là không nằm trong khu vực phục vụ.

Đến nửa giờ sau ông mới liên lạc được với Khương Quy, Khương Quy nói cho ông là Khương Tuyết Vi có một đoạn thời gian ngắn khôi phục lại năng lực, Phật châu nóng lên là đang bảo hộ ông không bị Khương Tuyết Vi đoạt đi khí vận.

Khương Quốc Thanh liền lập tức nghĩ tới Hà Nguyệt Dung, nếu Khương Tuyết Vi đã muốn hại hắn, nghĩ đến chắc cũng sẽ không bỏ qua cho Hà Nguyệt Dung.

Đáng tiếc đã muộn, người giúp việc nói cho ông, Hà Nguyệt Dung không cẩn thận té lầu.

Hồi ức kết thúc, Khương Quốc Thanh liền tái mặt, nếu không có Khương Quy ra tay, sợ là Hà Nguyệt Dung đã chết. Chỉ là vì chuyện này, tình cha con, mẹ con liền hoàn toàn chặt đứt, không dư lại một chút lưu luyến nào.

Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung nhờ vào Khương Quy tránh được một kiếp, Cố Thiếu Hiên bởi vì phía trước được Cố Ly đưa cho một lá bùa dự phòng cho nên cũng tránh khỏi tử kiếp, nhưng hắn lại không trốn được một kiếp tai ương đổ máu, hắn trách ai được, lão tổ tông của hắn tinh thông hại người nhưng không có tinh thông bảo hộ người.

Cố Thiếu Hiên liền hoảng loạn, từ ngày đó lão tổ tông liền không còn xuất hiện nữa, có phải lão tổ tông đã xảy ra chuyện gì hay không? Cố Thiếu Hiên không dám tiếp tục tưởng tượng, con cờ Khương Tuyết Vi đã bị phế đi hoàn toàn.

Trên thương trường hắn lại phải đối đầu với Hàn gia cầm đầu mấy đại gia tộc vây đánh đến, táng gia bại sản không còn xa.

Lão tổ tông chính là người duy nhất hắn có thể trông cậy vào, chỉ cần có lão tổ tông ở, hắn liền có cơ hội ngược gió trở lại, nhưng nếu là lão tổ tông không còn nữa....

Cố Thiếu Hiên đánh một cái rùng mình thật mạnh, không lão tổ tông thần thông quảng đại như vậy làm sao có thể, khẳng định là có sự tình khác làm chậm trễ, chờ lão tổ tông trở về, hắn liền có thể xoay người.

Cố Thiếu Hiên tin tưởng vững chắc.

Khương Tuyết Vi cũng đang rất hoảng loạn, người đang sinh bệnh đều sẽ phá lê yếu ớt, đặc biệt là khi một mình nằm trong bệnh viện, loại yếu ớt này liền tăng lên gấp bội.

Khương Tuyết Vi lo sợ không yên lại bất lực, bỗng nhiên nhìn thấy Khương Nhất Phàm râu ria xồm xoàm, giống như thuyền đang lạc hướng nhìn thấy được hải đăng, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống như mưa.

Khương Nhất Phàm bởi vì chuyện của Cố Thiếu Hiên bị giam hết mười ngày, vừa ra tới liền thấy Khương Tuyết Vi gọi đến vô số lần, vội vàng gọi lại.

Liên hệ được cho Khương Nhất Phàm, Khương Tuyết Vi liền lên tiếng khóc lớn, khóc đến tâm Khương Nhất Phàm đều muốn nát ra, đi theo đó là nước mắt chảy xuống, hắn chỉ mới bị giam có mười ngày, Vi Vi lại biến thành dáng vẻ như thế này, không chỉ cả người bị thương, mà còn bị cắt một chân.

"Cái tên vương bát đản Cố Thiếu Hiên đó đâu!" Khương Nhất Phàm rít gào.

Khương Tuyết Vi nức nở một tiếng: "Ca ca, muội sai rồi, muội hẳn nên nghe lời ca ca nói, Cố Thiếu Hiên chính là một tên cặn bã, muội không nên bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn che mắt. Nếu không phải hắn, muội như thế nào sẽ rơi xuống kết cục này."

Khương Nhất Phàm đương nhiên là muốn hỏi tại sao lại như thế này.

Khương Tuyết Vi tự nhiên sẽ không thật tình khai báo, cô hiện tại cái gì cũng đều không có, chỉ còn lại một mình Khương Nhất Phàm, nếu Khương Nhất Phàm cũng bỏ cô mà đi, cô thật sự không biết nên phải làm sao bây giờ?

Khương Tuyết Vi thút tha thút thít khóc sướt mướt. Khương Nhất Phàm nơi nào bỏ được mà truy vấn, khiến cô phải thương tâm, Khương Nhất Phàm hàm chứa nước mắt trấn an cô: "Vi Vi, muội đừng khổ sở, muội còn có ta, ta sẽ chiếu cố muội, mặc kệ muội biến thành bộ dáng gì." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên cặn bã Cố Thiếu Hiên kia!"

Trấn an xong Khương Tuyết Vi, Khương Nhất Phàm ra tìm bác sĩ dò hỏi kỹ càng bệnh tình. Biết được Khương Tuyết Vi không chỉ bị cắt chân, còn bị hủy dung, càng bi thảm hơn chân trái cũng đã bị nhiễm, nguy cơ cao sẽ lại phải cắt thêm một chân.

Khương Nhất Phàm tan nát cõi lòng, hắn cố nén bi thương cùng phẫn nộ dò hỏi Cố Thiếu Hiên có tới đây thăm qua hay không. Được trả lời là, từ khi nằm viện tới nay, không có ai tới thăm Khương Tuyết Vi. Nước mắt của Khương Nhất Phàm liền ào ào chảy xuống, Vi Vi nguy hiểm ngày đêm, ba ba mụ mụ như thế nào có thể vô tình vô nghĩa như vậy, một lần cũng không có đi thăm Vi Vi, còn có tên súc sinh táng tận lương tâm Cố Thiếu Hiên.

Khương Nhất Phàm không dám oán hận cha mẹ, hắn tràn ngập thù hận cùng lửa giận đều hướng tới Cố Thiếu Hiên.

Cố Thiếu Hiên mới vừa kết thúc đại hội cổ đông, sức cùng lực kiệt đi vào bãi đỗ xe, lão tổ tông vẫn chưa có xuất hiện, Hàn Lệ lại hùng hổ dọa người, hắn đã bị buộc đến vách núi.

Đang mãi suy nghĩ Cố Thiếu Hiên không có nghe được dồn dập tiếng bước chân, cho nên trên gáy liền ăn một đòn côn.

Cố Thiếu Hiên ngã xuống đất trong tư thế quỳ rạp, trước mắt đều đã biến thành màu đen, cả người hắn đều không thể động đậy.

"Cố Thiếu Hiên!" Khương Nhất Phàm hung tợn vung lên cây côn liền đánh, "Vi Vi thích ngươi như vậy, ngươi lại đem muội ấy hại thành như vậy."

Cố Thiếu Hiên liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng thân thể hắn cứng đờ như pho tượng, muốn động cũng không thể động, khủng hoảng ập vào trong lòng, hắn liều mạng muốn nhúc nhít một chút, nhưng là đến đầu ngón tay hắn còn không thể động đậy được.

Khương Nhất Phàm đang hung ác phát tiết lửa giận rốt cuộc cũng ý thức được Cố Thiếu Hiên không tránh cũng không né, cứ như khúc gỗ mà quỳ rạp trên mặt đất, có chút không thích hợp, khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng liền lập tức trắng bệch, hắn run run rẩy rẩy ngồi xổm xuống nhìn Cố Thiếu Hiên.

Cố Thiếu Hiên mặt mũi như màu đất, ánh mắt đang cực kỳ hoảng sợ nói: "Ta không thể động đậy, ta không thể động đậy được nữa!"

Khương Nhất Phàm hoảng sợ, dọa đến hắn bật ngửa ra đất, mông dán trên mặt đất, cả người đều run như cầy sấy.

Hắn chỉ muốn thay Vi Vi giáo huấn Cố Thiếu Hiên một chút, cùng lắm thì lại bị bắt thêm mười ngày, không hề muốn đem Cố Thiếu Hiên biến thành thế này, hắn lại không có ngốc, như thế nào vì luẩn quẩn mà khiến mình ngồi tù.

Ngồi tù!

Khương Nhất Phàm hung hăng đánh một cái run run, tay chân hắn đều sử dụng để bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo trốn ra bên ngoài


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện