Khương Tuyết Vi cũng không biết chính mình rời khỏi phòng bệnh như thế nào, chỉ mới ngắn ngủn vài giờ, thế giới của cô lại long trời lở đất như vậy.Ba ba mụ mụ không phải là ba ba mụ mụ của cô, ba ba muốn đuổi cô đi, mụ mụ lại thiếu chút nữa muốn giết chết cô.
Ca ca đối với cô ngoan ngoãn phục tùng là vì ái mộ cô.
Ba ba cùng mụ mụ còn cảm thấy cô là quái vật có thể đoạt lấy khí vận của người khác.Khương Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy rùng mình, nếu ba ba cùng mụ mụ tin tưởng cô có loại năng lực này, vì sao bọn họ lại còn dám đối xử với cô như vậy, bọn họ liền dám chắc rằng cô sẽ luyến tiếc không thương tổn bọn họ, cho nên mới không sợ hãi?Không có sợ hãi.Khương Tuyết Vi lập tức nhớ tới một người khác cũng không sợ hãi, nữ sinh kia.
Hồi tưởng lại ký ức ngày đó ở thang máy, Khương Tuyết Vi liền bắt giữ được trọng điểm, Giang tiểu thư, cô nhớ rõ có người kêu nữ sinh kia là Giang tiểu thư.
Giang nào, Giang hay là Khương? Con gái ruột của ba ba mụ mụ gọi là Khương Quy, tuổi cũng vừa vặn.Một cổ khí lạnh xông thẳng lên trên đỉnh đầu cô, đồng tử tinh tế của Khương Tuyết Vi run rẩy, nữ sinh kia có phải là con gái ruột của ba ba cùng mụ mụ hay không, cho nên cô ta mới đối với mình tràn ngập ác ý như vậy, cho nên ba ba cùng mụ mụ cũng không sợ hãi chính mình.Trong lòng tràn ngập một loại sợ hãi không thể giải thích được, Khương Tuyết Vi như ngâm mình vào hầm băng, sắc mặt trắng bệch, da đầu tê dại, cả người đều trở nên tái nhợt, cô mất đi sức sống, giống như một pho tượng màu xám.Trái tim của Khương Nhất Phàm như bị người dùng dao cắt qua, hắn nói: "Vi Vi, muội đừng sợ."Ánh mắt của Khương Tuyết Vi dừng trên mặt của Khương Nhất Phàm, biểu tình cô có chút cổ quái, ở lúc Khương Nhất Phàm tiến tới, cô theo bản năng lui về phía sau vài bước.Bị tránh như rắn rết, Khương Nhất Phàm giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, hắn đau đớn muốn chết nói: "Vi Vi, muội đừng như vậy, ta sẽ không thương tổn muội.""Ca ca, muội muốn ở một mình để bình tĩnh lại." Khương Tuyết Vi nước mắt lưng tròng làm ướt đẫm hàng mi dày của cô, nhìn cực kỳ đáng thương, "Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, lòng muội đang rất hoảng loạn, muội thật sự đang rất hoảng loạn."Lục phủ ngũ tạng của Khương Nhất Phàm như bị xé rách, hắn nói: "Muội ngàn vạn lần đừng làm việc ngốc, vô luận như thế nào, muội còn có ta."Khương Tuyết Vi buồn bã nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười nào, chỉ có tràn đầy bi thương.
Cô giống như một đóa hoa tươi bị mưa rền gió dữ vô tình tàn phá, yếu ớt đến đáng thương.Khương Nhất Phàm nhìn theo Khương Tuyết Vi mất hồn mất vía mà rời đi, hắn suy sụp ghé vào tường, nắm tay hung hăng đánh mạnh lên tường.Là hắn vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho Vi Vi.Khương Tuyết Vi rời đi đương nhiên là đi tìm Cố Thiếu Hiên, cô ở trong điện thoại khóc đến thở hổn hển.
Cố Thiếu Hiên hỏi không ra tình huống, đành bực bội bỏ xuống một bàn công việc đi tìm Khương Tuyết Vi.Cố Thiếu Hiên nhìn thấy trên cổ Khương Tuyết