Mặt trời lặn, hoàng hôn liền buông xuống, màn đêm bao trùm lên dãy núi, bóng cây cao lớn đều giống như dã thú ăn thịt người, rắn, chuột, kiến nối đuôi nhau lui tới.Lang thang đi qua đi lại.Khương Tuyết Vi cực kỳ sợ hãi, rõ ràng đang là mùa hè, Khương Tuyết Vi lại giống như đặt mình vào hầm băng, rét lạnh xâm nhập đến tận xương tủy tiến thẳng đến chỗ sâu nhất trong linh hồn."Cứu mạng, cứu cứu ta, ô ô...Cứu người đi a..."Khương Tuyết Vi đáng thương khóc thút thít, kêu cứu, thanh âm hòa cùng gió núi rít gào...biến mất, không thể truyền đến tai người.Thẳng đến tận ngày thứ ba, Khương Tuyết Vi đều đã đặt một chân vào ranh giới tử thần, mới được một phượt thủ vô tình phát hiện, phượt thủ thiện lương khẩn cấp đem Khương Tuyết Vi đưa đến bệnh viện.Cuối cùng, tính mạng của Khương Tuyết Vi được cứu trở về, nhưng đùi bên phải bởi vì rắn độc cắn vào, dẫn tới dây thần kinh bị hoại tử, không thể không cắt bỏ.Sau khi tỉnh dậy, biết được chính mình thiếu đi một cái chân, Khương Tuyết Vi hỏng mất, không phải khóc lớn, không phải náo loạn, mà là tâm như tro tàn, yên lặng rơi nước mắt, trong nháy mắt gối đầu đều đã bị cô khóc đến ướt nhẹp.Xem đến hộ sĩ thập phần không đành lòng, an ủi Khương Tuyết Vi vài câu, sau đó lại dò hỏi thân phận hoặc là cách thức liên lạc của người nhà.Đôi mắt vô hồn của Khương Tuyết Vi giật giật, xuất hiện một tia sáng mỏng manh, người thứ nhất hiện lên trong đầu cô là Cố Thiếu Hiên.Ngay sau đó hàm răng của Khương Tuyết Vi liền cắn chặt đến phát ra tiếng khanh khách, đáy mắt cô phát ra hận ý kinh người."Số di động của ca ca ta là...." Khương Tuyết Vi báo ra phương thức liên lạc với Khương Nhất Phàm.Hộ sĩ gọi qua, lại nhận được thanh âm nhắc nhở đang tắt máy: "Còn có những người khác sao?"Khương Tuyết Vi im lặng trong chớp mắt, rồi báo ra số di động của Hà Nguyệt Dung, mắt thấy hộ sĩ bắt đầu ấn dãy số, tâm Khương Tuyết Vi từng chút từng chút nghẹn trong cổ họng, mụ mụ sẽ còn quan tâm cô sao?Điện thoại chuyển được, hộ sĩ xác nhận thân phận xong, liền đem điện thoại đặt ở bên tai Khương Tuyết Vi, hai tay của cô đều bị gãy xương đang được bó thạch cao, không thể cầm điện thoại được."Mụ mụ." Khương Tuyết Vi nức nở một tiếng, trong giọng nói của cô đầy vẻ bất lực đáng thương cùng không muốn xa rời.Thần sắc của Hà Nguyệt Dung liền lập tức lạnh băng.Khương Quốc Thanh đứng bên cạnh kinh ngạc: "Làm sao vậy, ai gọi tới?"Hà Nguyệt Dung không trả lời, bà ấn nút loa, thanh âm tinh tế nhu nhược chọc người thương xót liền truyền ra, biểu tình của Khương Quốc Thanh cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.Khương Tuyết Vi đáng thương khóc thút thít, cô khóc nửa ngày cũng không chờ được một câu dò hỏi, trong lòng bất an càng ngày càng đậm, cô nhịn không được mở miệng: "Mụ mụ, con bị cắt chân, mụ mụ, con rất sợ hãi."Thanh âm Hà Nguyệt Dung lạnh lẽo: "Năm ngày trước, ta ngã lầu thiếu chút nữa liền chết."Khương Tuyết Vi giật mình, đồng tử của cô kịch liệt co rút lại.Hà Nguyệt Dung tức giận nói: "Ngươi đều đã muốn ta chết, lại như thế nào có mặt mũi tới tìm sự đồng tình của ta, Khương Tuyết Vi, ở trong mắt của ngươi ta liền ngu xuẩn như vậy?"Cả người Khương Tuyết Vi đều phát lạnh.Khương Quốc Thanh duỗi tay cắt đứt điện thoại: "Đừng tức giận, không đáng giá, nó sẽ gặp báo ứng, à, nó đã gặp báo ứng."Hà Nguyệt Dung tâm đều đã đóng băng: "Chúng ta nuôi nó lớn, lúc biết nó không phải con gái ruột, biết nó tàn nhẫn độc ác, từ trong thâm tâm ta vẫn mong nó được sống tốt, nhưng nó lại muốn chúng ta đi chết."Khương Quốc Thanh thở dài.
Năm ngày trước, Phật châu trên cổ tay của ông đột nhiên nóng lên, chuỗi Phật châu này là Khương Quy đưa cho ông, cho nên nó nóng lên, ông lập tức ý thức được có chuyện không ổn, liền gọi điện thoại cho Khương Quy, lại được nhắc nhở là không nằm trong khu vực phục vụ.Đến nửa giờ sau ông mới liên lạc được với Khương Quy, Khương Quy nói cho ông là Khương Tuyết Vi có một đoạn thời gian ngắn khôi phục lại năng lực, Phật châu nóng lên là đang bảo hộ ông không bị Khương Tuyết Vi đoạt đi khí vận.Khương Quốc Thanh liền lập tức nghĩ tới Hà Nguyệt Dung, nếu Khương Tuyết Vi đã muốn hại hắn, nghĩ đến chắc cũng sẽ không bỏ qua cho Hà Nguyệt Dung.Đáng tiếc đã muộn, người giúp việc nói cho ông, Hà Nguyệt Dung không cẩn thận té lầu.Hồi ức kết thúc, Khương Quốc Thanh liền tái mặt, nếu không có Khương Quy ra tay, sợ là Hà Nguyệt Dung đã chết.
Chỉ là vì chuyện này, tình cha con, mẹ con liền hoàn toàn chặt đứt, không dư lại một chút lưu luyến nào.Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung nhờ vào Khương Quy tránh được một kiếp, Cố Thiếu Hiên bởi vì phía trước được Cố Ly đưa cho một lá bùa dự phòng cho nên cũng tránh khỏi tử kiếp, nhưng hắn lại không trốn được một kiếp tai ương đổ máu, hắn trách ai được, lão tổ tông của hắn tinh thông hại người nhưng không có tinh thông bảo hộ người.Cố Thiếu Hiên liền hoảng loạn, từ ngày đó lão tổ tông liền không còn xuất hiện nữa, có phải lão tổ tông đã xảy ra chuyện gì hay không? Cố Thiếu Hiên không dám tiếp tục tưởng tượng, con cờ Khương Tuyết Vi đã bị phế đi hoàn toàn.Trên thương trường hắn lại phải đối đầu với Hàn gia cầm đầu mấy đại gia tộc vây đánh đến, táng gia bại sản không còn xa.Lão tổ tông chính là người duy nhất hắn có thể trông cậy vào, chỉ cần có lão tổ tông ở, hắn liền có cơ hội ngược gió trở lại, nhưng nếu là lão tổ tông không còn nữa....Cố Thiếu Hiên đánh một cái rùng mình thật mạnh, không lão tổ tông thần thông quảng đại như vậy làm sao có thể, khẳng định là có sự tình khác làm