Lâm Uyển Nương đang thu thập di thể của Uông Thu Nguyệt lại lần nữa bị cắt ngang. Thôn dân tiến đến thông tri cho Lâm Uyển Nương hoài nghi Khương gia có phải hay không bị người khác động vào mộ phần tổ tiên. Bằng không tại sao chỉ trong một ngày mà liên tục xảy ra vận rủi. Uông Thu Nguyệt tɦôиɠ ɖâʍ, Khương lão thái trúng gió, tài sản bị mất trộm, Khương Thiên Tứ bị phỏng…
Chợt nghe được tin dữ, Lâm Uyển Nương cảm thấy trước mắt một trận quay cuồng, tinh thần hoảng hốt, không đợi đứng vững đã vội vàng chạy về nhà.
Khương gia hiện giờ cực kỳ náo nhiệt, mọi người đều là bị tiếng tru thảm thiết của Khương Thiên Tứ hấp dẫn tới.
Tam Thúc Công vừa được người gọi đến đang ở một bên chỉ huy người thật cẩn thận cắt chiếc quần của Khương Thiên Tứ, chiếc quần bị lửa thiêu cháy lại thấm đầy nước thuốc còn bị dính chặt vào chân hắn khiến cho máu thịt be bét.
Mặt không còn chút máu Khương Thiên Tứ đau đến toàn thân run rẩy, kêu đều kêu không được, hắn hiện giờ chỉ còn lại từng hơi thở mỏng manh, vì đau đớn mà yếu ớt rêи ɾỉ, nước mắt trộn lẫn với mồ hôi đầm đìa chảy ra không dứt, nhìn như chỉ còn lại nửa cái mạng.
Đứng ở bên Khương Minh Châu dùng sức cắn chặt hàm răng cố gắng không để chính mình đứng trước nỗi đau của người khác mà cười ra tiếng, ở Nhiếp lão tam bên kia nàng còn tức giận khi chưa thu hoạch được gì hiện giờ tức giận đã biến mất không còn một mảnh, đây là Uông Thu Nguyệt trộm tiền bị báo ứng!
“Thiên Tứ, Thiên Tứ! Lâm Uyển Nương người còn chưa tới nơi, tiếng la khóc đau đớn tận nội tâm của nàng đã tới trước.
Thôn dân ở đây than một tiếng: “Này chắc cũng muốn mệnh của Lâm Uyển Nương.” Có thể thấy được hình tượng từ mẫu của Lâm Uyển Nương có bao nhiêu xâm nhập vào nhân tâm của thôn dân.
Thôn dân không hẹn mà cùng nhau tránh ra một đường cho Lâm Uyển Nương thuận tiện đi vào.
Lâm Uyển Nương lao thẳng đến trên giường Khương Thiên Tứ, nàng nhanh đến Tam Thúc Công còn chưa kịp ngăn cản.
Bị đụng vào vết thương Khương Thiên Tứ kêu thảm một tiếng, kêu đến tâm Lâm Uyển Nương đều nát, hận không thể lấy thân mình ra thay thế.
Tam Thúc Công buồn bực nói: “Đừng chạm vào vết thương của hắn, sẽ đau đến chết người.”
Lâm Uyển Nương chân tay luống cuống buông Khương Thiên Tứ ra, giống như trời sập đất lún, nước mắt như vỡ đê ào ào tuôn ra: “Thiên Tứ, Thiên Tứ. Ngươi làm sao lại bị như vậy, tại sao lại bị như vậy, đang tốt đẹp tại sao lại như vậy?”
Khương Quy biểu tình bất an lại sợ hãi, lần nữa lên tiếng giải thích: “Ta đang sắc thuốc, Thiên Tứ mắng ta tay chân chậm chạp còn muốn đá ta, ta trốn đi, hắn không biết như thế nào lại đá vào bếp lò, cho nên thành như vậy.”
Trong viện chỉ còn lại hai người, nàng cùng với Khương Thiên Tứ ai mạnh ai yếu vừa nhìn liền biết ngay, thế nhân đều đồng tình kẻ yếu, đương nhiên nàng nói cái gì chính là cái đó, huống chi nàng nói rất phù hợp với tính cách của Khương Thiên Tứ.
Lâm Uyển Nương nhìn Khương Quy, khóe miệng nàng mấp máy như muốn nói gì nhưng lại không nói được gì, thần sắc nàng có chút phức tạp.
Khương Quy ngước mắt nhìn vào trong mắt Lâm Uyển Nương nói: “Người có phải là đang trách ta, cảm thấy ta không nên trốn đi.”
Lâm Uyển Nương biểu tình trong nháy mắt có chút chật vật. Nàng biết nghĩ như vậy là không đúng, nhưng nàng nhịn không được nghĩ vậy, Lai Đệ nếu mà không tránh đi, Thiên Tứ đại khái sẽ không bị thương nặng như vậy. Bị đá một cái cùng so với bị phỏng, đương nhiên là đá một cái không sao.
Nhị Hổ nương xem đến cảm thấy buồn bực, Lâm Uyển Nương bộ dáng này chính là có ý tứ gì, nàng thật sự cảm thấy Lai Đệ không nên trốn sao, tức giận đến Nhị Hổ nương tâm can phổi đều đau: “Chuyện này không nên trách Lai Đệ, muốn Lai Đệ không né, nói không chừng bị phỏng chính là Lai Đệ. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Thiên Tứ không cẩn thận, đang êm đẹp đá người làm gì.” Gặp báo ứng đi.
Có người gật đầu phụ họa, có người hát đệm nói hai câu, sợ người Khương gia giận chó đánh mèo lên Khương Lai Đệ. Khương gia có bao nhiêu bất công, bọn họ rất rõ ràng. Trong thôn nhiều hộ gia đình như vậy, Khương gia là hộ có điều kiện nhất. Trong thôn có nhiều tiểu cô nương như vậy, nhưng Khương Lai Đệ là đứa cực khổ nhất.
Lúc này Khương Minh Châu khẽ nâng lên mặt, làm cho mọi người thấy rõ những vết ứ thanh bầm tím: “Xảy ra chuyện của nương hắn, Thiên Tứ giống như ăn vào hỏa dược, ta ở phía trước vừa mới bị hắn đánh cho một trận.” Nàng được dưỡng đến làn da trắng nõn, bây giờ thêm mấy cái vết thương nhìn càng khiến người khác cảm thấy ghê người.
Vốn còn có chút đồng tình Khương Thiên Tứ, thôn dân hiện giờ đều muốn nói một câu xứng đáng.
Đau đến chết đi sống lại Khương Thiên Tứ nghĩ muốn phản bác, nhưng hoàn toàn không có sức lực, hai cẳng chân của hắn đều bị phỏng đến máu thịt be bét, giống như có vô số cái châm đang không ngừng đâm vào, đau đến hắn muốn chết đi để được giải thoát.
Tam Thúc Công nhìn bộ dáng của hắn, đối với Lâm Uyển Nương nói: “Này phỏng có chút nghiêm trọng, ta chỉ có thể đơn giản xử lý, nếu không ngươi dẫn hắn đến bệnh viện Tây y nhìn xem, loại vết thương này là sở trường của nơi đó.” Đổi thành nhà khác, Tam Thúc Công sẽ không kiến nghị như vậy, muốn đi bệnh viện Tây Y cần tốn rất nhiều tiền., bất quá Khương gia có tiền.
Lâm Uyển Nương gật đầu không ngừng, lại thỉnh thôn dân hỗ trợ cùng nàng đưa Khương Thiên Tứ đi.
Tuy rằng không thích Khương Thiên Tứ tính tình ngang ngược cùng vô lý, nhưng nhân duyên của Lâm Uyển Nương không tồi, cho nên có hai đại hán tỏ vẻ tình nguyện hỗ trợ đánh xe đưa bọn họ đi.
Lâm Uyển Nương hoang mang rối loạn kêu Khương Minh Châu đi lấy tiền.
Khương Minh Châu cắn chặt răng, trước mặt nhiều người như vậy nàng từ chối sẽ không được tốt, đành phải xoay người đi vào phòng Khương lão thái lấy tiền.
Đẩy vào phòng liền thấy Khương lão thái ghé vào chân giường, Khương Minh Châu đại kinh thất sắc hô: “Nãi nãi!”
Khương lão thái bắt lấy tay của Khương Minh Châu, gấp đến độ ngũ quan bà vặn vẹo, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Thiên, Thiên….Tứ?”
Bà nghe được Thiên Tứ thảm thiết khóc kêu, lòng nóng như lửa đốt, giãy giụa muốn đi ra ngoài xem, lại bị ngã xuống giường rốt cuộc không bò dậy được.
Khương Minh Châu trong lòng một đống, nếu xảy ra chuyện là nàng, nãi nãi có thể hay không cũng bò dậy mà liếc mắt nhìn một cái? Đáp án hiện lên trong đầu, lại bị nàng mạnh mẽ đè ép xuống.
“Hắn không có việc gì, chỉ có một chút thương nhỏ.”
“Đây là làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Khương Minh Châu thôn dân chạy lại vừa thấy, liền nhanh chân tiến lên hỗ trợ nâng Khương lão thái dậy: “Lão thái, ngươi không sao chứ.”
Khương lão thái khóe miệng run rẩy: “Thiên….Tứ?”
Nhiệt tâm thôn dân vẻ mặt thổn thức: “Đá lăn bếp lò, phỏng rất nặng, phải vội đưa đi Tây Y viện đâu.”
Khương lão thái như bị sét đánh ngang tai, thân mình run rẩy kịch liệt.
“Lão thái, ngươi giữ gìn sức khỏe, nam hài tử lưu lại một chút vết sẹo không có gì đáng ngại.” Nhiệt tâm thôn dân nói.
Khương lão thái môi run run, tận lực muốn nói gì đó, nhưng cái gì đều không nói ra được, bà bối rối, càng sốt ruột càng nói không ra lời, môi run run càng lợi hại hơn, dẫn đến cả người đều run run.
Nhiệt tâm thôn dân bị nàng toàn thân run rẩy đến hoảng hốt: “Đừng nóng, đừng nóng vội a, không có gì đáng ngại, đi bệnh viện là tốt rồi, bây giờ chuẩn bị đưa đi bệnh viện. Nga, tiền, cần tiền, Minh Châu ngươi có lấy được tiền không?”
Khương lão thái run run rẩy rẩy nhìn về phía bàn trang điểm, trong miệng phát ra tiếng hô hô.
Nhiệt tâm thôn dân xem hiểu, thúc giục Khương Minh Châu lấy tiền, tổng cảm thấy một ngoại nhân như nàng không nên đến lấy tiền đi.
Khương Minh Châu muốn giả vờ không hiểu cũng không được, cưỡng chế sự bất mãn trong lòng cầm lên túi đại dương. Đây là túi đại dương duy nhất trong nhà, một