Căn nhà không quá to lớn được xây khuất sau hàng cây dày trên hòn đảo.
Ông còn nhớ như in cái hình ảnh khi đến nơi đó.
Con trai ông - Mạc Tử Điềm và bên cạnh là cô gái kia - Tống Ngọc.
Đôi chân cô gái đó có một vết sẹo lớn ở ngay vị trí vốn là gân chân.
Một tiếng sấm lớn vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng về quá khứ ấy.
Mạc Kiến Quốc nhìn trời đêm qua khung cửa.
Không có dấu hiệu mưa.
Lúc Mạc Tầm Chu về đến dinh thự đồng hồ đã điểm đến gần ba giờ sáng.
Nhìn hình ảnh cậu thiếu niên say giấc nồng ngủ ngon lành được cài làm màn hình khóa trên điện thoại, ánh mắt hắn tràn đầy ý dịu dàng.
Cả tuần nay hắn cố tình không gọi điện cho Thẩm Gia Ý mặc dù lúc nào cũng trong tình trạng nhớ đến phát điên.
Nhưng Mạc Tầm Chu biết, chỉ một chút nữa thôi, cho cậu ấy thêm một chút thời gian nữa thôi, Ý Ý chắc chắn sẽ thuộc về hắn.
Có thể Thẩm Gia Ý không hiểu rõ lòng mình, nhưng hắn lại hiểu rất rõ lòng cậu.
Mạc Tầm Chu khẳng định rằng, Thẩm Gia Ý là món quà mà Thượng Đế ban tặng nhằm ý muốn bù đắp tất cả những bất hạnh mà hắn đã trải qua từ kiếp trước.
Ngay cả ông trời cũng đồng tình với Mạc Tầm Chu - Thẩm Gia Ý là của hắn.
Sáng sớm vô tình tỉnh giấc trên chiếc giường lớn mềm mại, Thẩm Gia Ý mắt nhắm mắt mở nhìn cuốn lịch đặt trên tủ cạnh giường.
Đếm ngược còn bốn ngày nữa là đến Giao Thừa.
Lật đật vệ sinh cá nhân xong rồi xuống nhà, Thẩm Gia Ý thấy mẹ và một người đàn ông giống hệt ba cậu khi trước đang tận hưởng thế giới hai người.
"........"
Hiểu rồi, mặt cậu giống mặt nguyên chủ nên tương đương với việc mặt ba mẹ nguyên chủ giống hệt mặt ba mẹ cậu.
"Hửm, Tiểu Ý dậy rồi sao?"
"Dậy rồi thì ngồi xuống ăn sáng luôn đi này."
Bánh bao nhân thịt vừa mới hấp xong nóng hổi.
Cắn nhẹ một miếng là nước súp thịt chảy ra.
Trước mặt là tô cháo không rau cỏ theo đúng khẩu vị của Thẩm Gia Ý.
Ấy vậy mà cậu lại nuốt không vô.
"Bà xã, nào ăn miếng bánh bao nào.
A~"
"Aaaa~~~"
"Cẩn thận cháo nóng nhé ông xã~"
Khung cảnh quen thuộc thường xuyên xảy ra vào những bữa ăn gia đình ở kiếp trước.
Bản thân vô tình trở thành dư thừa trong cái thế giới hai người này.
"....."
Thẩm Khải Trạch nhìn đứa con trai lâu rồi không gặp một cái.
"Nghe mẹ con nói dạo gần đây