Hoắc Nhất Thiên nghe yêu cầu kia xong liền cau mày.
Tuy anh không ở hiện trường nên không biết rõ mọi việc cụ thể như nào, nhưng rõ ràng là cái yêu cầu của Tư Mỹ có hơi quá đáng.
"Cô ta đã xin lỗi và hứa sẽ đền rồi, cần gì làm đến mức này?"
Tư Mỹ nghe vậy cười lạnh một cái.
Đạp cao gót bước đến trước mặt Cẩn Bạch Dương.
"Khách hàng là thượng đế, cô cũng biết mà đúng không?"
Cẩn Bạch Dương nhìn đôi bàn tay được chăm sóc kĩ càng đang cuốn lấy cọng tóc mai bên má mình, liền lùi ra sau một bước.
"...Chuyện hôm nay tôi thật sự xin lỗi, mong cô lượng thứ mà bỏ qua cho.
Tôi nhất định sẽ đền cái túi đó cho cô."
Giang Tu Kiệt nghe thấy liền hỏi.
"Cái này gọi là tự trọng! Lão Trần dạy đói cho sạch, rách cho thơm phải không anh?"
".....Tuy không liên quan lắm nhưng đúng là tự trọng đấy."
Thầm Gia Ý thầm nghĩ trong lòng, nếu câu này mà để Lão Trần nghe được thì cậu chắc chắn rằng ông sẽ ép Giang Tu Kiệt học lại thành ngữ tục ngữ, không sót câu nào.
Cẩn Bạch Dương biết lỗi lần này là của bản thân nên không thể trách Tư Mỹ quá đáng được.
Cô mím đôi môi khô của mình sau đó cúi người.
Bỗng lúc này một cánh tay vươn đến kéo cả người Cẩn Bạch Dương lại.
"Thôi được rồi, chuyện này đến đây là hết.
Cái túi này tôi sẽ giúp cô Cẩn trả, coi như cô nợ tôi.
Còn Tư Mỹ, sau này bớt xem mấy phim nhảm nhí 8 giờ tối đi."
Tư Mỹ không cam lòng giậm chân một cái.
Tiếng gót giày va chạm với mặt sàn, cô tức giận hét lên.
"Anh!!! Phim 8 giờ tối thì có gì mà nhảm nhí chứ??!!"
Đến lúc này Cẩn Bạch Dương vẫn chưa hết hoang mang.
Cái gì mà phim truyền hình 8 giờ tối? Còn nữa, tên đáng ghét kia vậy mà giúp cô ư?
"Tôi....!Anh...."
"Gì? Nếu cô muốn nói cảm ơn thì không cần, đằng nào cô cũng phải trả tiền cho tôi thôi.
Chuyện này giải quyết như vậy cho đỡ tốn thời gian."
Lời "cảm ơn" sắp thốt lên thì được Cẩn Bạch Dương phanh gấp lại.
Tư Mỹ ủ rũ liếc xéo Cẩn Bạch Dương.
"Hừ, xem như hôm nay cô may mắn, nếu còn lần sau nữa thì còn lâu mới có chuyện tốt như này."
Cẩn Bạch Dương hoàng hồn, nhanh chóng cúi đầu 90° với Tư Mỹ.
Cô cảm kích nói.
"Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô, cả anh nữa.
Số tiền này tôi nhất định sẽ trả cho anh, tuyệt đối không thiếu một đồng."
Hoắc Nhất Thiên mặt không cảm xúc nhìn cái người luôn hung dữ với anh.
"Tất nhiên rồi, phải trả đủ chứ.
Tôi cho cô trả góp đấy!"
Hiếm lắm mới có một lần Cẩn Bạch Dương bỏ qua lời nói mỉa của anh.
Cô biết chuyện hôm nay êm đẹp như này một phần là vì sự giúp đỡ đó, một phần là vì vị tiểu thư này không hoàn toàn xấu tính.
Tầm mắt Hoâc Nhất Thiên rơi vào bóng dáng hai thanh niên đang xử lí món lẩu nóng hổi.
"......"
Tư Mỹ và Cẩn Bạch Dương thấy anh đột nhiên lộ ra vẻ mặt kì lạ liền theo