Buổi tối nhà họ Thẩm vắng tanh.
Thẩm Gia Ý vì buồn chán nên không về phòng mình, cậu ở lại phòng khách xem phim truyền hình 8h tối với dì Vương.
Ừm, thật ra là do cậu không dám.
Kí ức nồng cháy với Mạc Tầm Chu đều ở trong phòng cậu.
Dạo trước thì không sao nhưng mấy ngày gần đây Thẩm Gia Ý thường xuyên nhớ đến hắn.
Gương mặt lạnh nhạt đầy mị hoặc, giọng nói trầm ấm lẫn tiếng thở d.ốc khi hắn nằm trên cậu hôm ấy....
"Bộp!"
Gương mặt đang úp trong gối của cậu đỏ chót.
Dì Vương đang xem phim thấy vậy liền khó hiểu.
"Tiểu Ý thấy sao thế? Nếu mệt thì lên phòng trước đi."
Con đà điểu Thẩm Gia Ý nghe vậy thì lắc lắc cái đầu.
"Không sao đâu dì.
Con chỉ đang nghĩ về quá khứ thôi."
Giọng cậu hơi ồm ồm vì mặt đang bị chôn trong gối.
"Quá khứ? Nhớ ra chuyện gì quan trọng phải làm sao?"
"Là quá khứ đen tối.
Chuyện kì lạ khó quên."
"???"
Thấy cậu không có ý định nói tiếp nên dì Vương cũng không hỏi thêm.
Bà quay lại xem bộ phim yêu thích.
"Hầy! Cái cậu này rõ ràng thích người ta mà lại không biết, tội cô kia quá."
Thẩm Gia Ý vốn không để tâm đến bộ phim lắm, nghe vậy vô tình ngẩng đầu lên nhìn ti vi.
[Anh nói xem, suốt thời gian qua bên nhau anh có tình cảm với em không? Hay anh chỉ chơi đùa em như một món đồ tiêu khiển của anh thôi?]
Nữ chính xinh đẹp nước mắt nước mũi tèm lem đang đập tay bình bịch vào ngực của nam chính.
[Hừ! Thật ra tôi chả có xíu tình cảm gì với cô hết, cô là đang tự mình đa tình đấy.
Chỉ mới quăng cho cô tí thương cảm thôi mà tưởng tôi thích cô sao?]
Tra nam bắt lấy tay nữ chính đẩy ra sau đó ôm lấy nữ phụ bên cạnh.
[Cái gì cơ? Nhưng chúng ta không phải ôm nhau rồi sao? Còn hôn nhau nữa? Như vậy mà anh nói là thương cảm sao!!???]
[........]
"Hầy! Ôm hôn người ta vậy rồi mà lại bảo không thích, đúng là tra nam mà!!"
Thẩm Gia Ý nhìn nam nữ chính trên màn hình, đoạn kí ức cậu cố tình ngó lơ bây giờ như con lạc đà chạy vèo vèo vào đầu cậu.
"......"
Mạc Tầm Chu và cậu từng nắm tay, ôm ôm, hôn hôn thậm chí là còn một làm mấy cái kì quặc chút chút.
Hắn nói hắn thích cậu, xong cậu nói thế nào nhỉ? Cậu từ chối Chu Chu!!!
Thẩm Gia Ý bàng hoàng nhìn nữ chính ngốc nghếch đau khổ khóc lóc dưới mưa.
Có khi nào Chu Chu của cậu cũng khóc lóc như vậy không nhỉ? Hắn hay khóc lắm ấy.....
Lời nói của ngày hôm ấy vẫn in rõ trong đầu cậu.
"Ý Ý, tôi cho cậu hạn chót là đến giao thừa.
Nếu cậu không cho tôi một câu trả lời đàng hoàng thì tôi sẽ tự đến lấy."
Tự đến lấy sao? Mạc Tầm Chu nói vậy là có ý gì nhỉ?
Thẩm Gia Ý chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến tình cảm của hai người, những hành động thân mật với nhau không biết từ lúc nào đã được cậu xem là hiển nhiên.
Thẩm Gia Ý nhớ những lời dỗ dành dịu dàng đầy nuông chiều mà hắn dành cho cậu.
Nhớ từng cử chỉ đầy cẩn thận khi hắn chăm sóc mình.
Cậu thật sự rất nhớ Mạc Tầm Chu.
Một ngày không có hắn khiến cậu cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Thói quen có hắn ở bên cạnh khiến Thẩm Gia Ý dần cảm thấy cậu chính là duy nhất của hắn.
Thẩm Gia Ý sững người.
Duy nhất?
"......"
"Dì ơi?"
Giọng nói nhỏ hơi khàn từ bên cạnh vang lên.
Dì Vương quay sang thì kinh ngạc.
"Tiểu Ý? Sao mắt con....!Con khóc sao? Có chuyện gì buồn hả, có gì nói cho dì nghe nào?"
Thẩm Gia Ý lắc đầu.
"Dì ơi? Bạn A xem bạn B là bạn bè thân thiết.
Lúc ở bên nhau bạn B luôn chăm sóc cẩn thận cho bạn A, điều này khiến bạn A cảm thấy rất vui, cậu ấy cũng vô cùng quen thuộc với kiểu chăm sóc này.
Họ thường xuyên ở bên nhau cả sáng trưa chiều tối.
Bỗng đột nhiên bạn B nói rằng hắn thích bạn A.
Bạn A biết nhưng lại không quan tâm nhiều đến điều này.
Họ vẫn chơi với nhau như thường ngày.
Nhưng rồi đến một ngày bạn B có việc phải rời đi, bạn A cảm thấy vô cùng buồn bã và chán nản, cậu ấy nhớ bạn B, ngày này cũng nhớ bạn B.
Thậm chí khi nghĩ lại lời tỏ tình của B cũng khiến cậu ấy đỏ mặt.
Dì nói xem, bạn A bị sao vậy???"
Dì Vương khó xử nhìn tiểu thiếu gia bên cạnh mình.
"Tiểu Ý đang nói về tình huống trong môn Giáo Dục Công Dân sao?"
"......."
Giọt nước đọng trên khóe mắt của Thẩm Gia Ý đột ngột trút lui.
"Chín bỏ làm mười thì đúng là như vậy."
Đây là bài kiểm tra tình cảm của Ý Ý đối với Chu Chu mà!
"Không phải đây là