Thuốc có tác dụng, Thân Tự Cẩm lần nữa tỉnh lại đầu đã không còn choáng váng, nàng đo nhiệt độ, không sai biệt lắm đã khỏi sốt.
Nàng ra toàn thân mồ hôi, toàn thân dinh dính, phòng không có phòng vệ sinh, nàng đi phòng vệ sinh ở cuối hành lang tắm rửa.
Tẩy rửa xong, Thân Tự Cẩm mặc đồ ngủ đứng ở trước gương lau tóc, rút đi hơi nước, trong tấm gương dần dần hiện ra một bóng người.
Nàng lau tóc một hồi, con ngươi nhanh chóng co rút lại, cấp tốc xoay người, cái gì cũng không có.
Nàng lại quay đầu, bóng người biến mất kia lại xuất hiện trong tấm gương, đang đứng ở sau lưng nhìn nàng.
(Editor: sợ ma vãi, té đ*i)
Lại là nữ nhân kia.
Thân Tự Cẩm tim đập loạn, một trận kịch liệt bất an quét qua nàng.
"Mẹ." Nàng run tiếng nói lẩm bẩm một câu.
Khăn mặt rớt xuống đất.
Thân Tự Cẩm toàn thân như là bị đóng băng, không cách nào động đậy, chỉ có thể mở mắt to nhìn nữ nhân trong gương.
Nữ nhân kia chỉ là một cái bóng mờ, bà ta cả người mặc váy dài màu trắng, váy trắng dính đầy máu, khuôn mặt tái nhợt, trống rỗng nhìn lại nàng.
"Tiểu Cẩm." Giọng của nữ nhân sâu kín vang lên.
"Mày giết mẹ mày, mày có hay không cảm thấy áy náy."
Không phải.
Con không có.
Thân Tự Cẩm ngồi xuống, hai tay bịt lấy lỗ tai, hốt hoảng nói "...!Mẹ, con không nghĩ giết mẹ."
Rất lâu không được đáp lại, nàng ngẩng đầu lên.
Thân Tự Cẩm nhớ kỹ nàng mười tuổi năm đó, nàng chạy lên sân thượng nhà mình, nơi đó trồng rất nhiều rất nhiều hoa.
Tiểu Thân Tự Cẩm thân hình gầy yếu, lộ ra ngoài làn da vết thương trải rộng, vết thương mới đè lên vết thương cũ, nhìn thế nào cũng không thấy tốt, nàng một con mắt bị đánh mù, bao lấy một khối băng gạc, vải màu trắng gần như sắp đắp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nàng biết mẹ không thích nàng, nhưng mẹ thích hoa, nàng muốn hái một bông hoa cho mẹ, hi vọng mẹ có thể không cần chán ghét nàng, ít nhất...!sẽ không đánh nàng.
Tiểu hài thật rất sợ đau.
Tiểu Thân Tự Cẩm nhìn rất nhiều loài hoa, nàng rất khổ não, không biết mẹ thích gì hoa, sợ chọn sai rồi, mẹ sẽ không vui.
Nhưng nàng chọn thật lâu, cũng không có chọn được.
Mẹ Thân Tự Cẩm tên là Trần Bạch, khi chồng của bà ta nghe tin bà ta sinh, vội vã từ công ty chạy đến, nhưng bất hạnh trên đường xảy ra tai nạn xe cộ tử vong.
Trần Bạch yêu chồng như vậy, khi sinh hạ đứa nhỏ thì lại nghe thấy tin dữ này, vốn là tinh thần không yên bà ta liền triệt để sụp đổ, bắt đầu đem tất cả sai lầm đều trách tội ở đứa bé này, cho rằng nếu như không phải sinh nàng ra, người bà ta yêu làm sao sẽ chết.
Thế là bà ta ngày càng điên cuồng, vui buồn thất thường ngược đãi Thân Tự Cẩm.
Bà ta cũng đi tới ban công, nơi này bà ta cùng chồng khi còn sống cùng trồng, lại thấy Thân Tự Cẩm đụng hoa, bà ta kêu to, nắm chặt cổ áo Thân Tự Cẩm cho nàng một cái tát.
Tiểu hài bị đánh cho choáng váng, bị thương con mắt chảy ra máu, thấm ra băng gạc, mũi cũng chậm rãi chảy xuống hai hàng máu, tai của nàng bị đánh vang ong ong, đến mức về sau luôn luôn sẽ ù tai.
Nàng bị Trần Bạch ném xuống đất, không khóc một tiếng, chỉ là sững sờ mà nhìn xem mẹ mình.
Trần Bạch tinh thần mấy năm này phi thường không bình thường, đã đến tình trạng bệnh tình điên cuồng, bà ta lại đạp lên bụng Thân Tự Cẩm.
Tiểu hài co lại thành một đoàn.
Trần Bạch căn bản không có ý ngừng lại, bà ta cầm một chậu hoa, mặt mày điên cuồng liền muốn đập trên người Thân Tự Cẩm, Thân Tự Cẩm thời khắc mấu chốt tránh khỏi, chậm rãi bò dậy.
"Mày còn dám tránh?" Trần Bạch tiếng nói bén nhọn.
Bà ta vọt tới, Thân Tự Cẩm sợ hãi bà ta, nàng khắp nơi khóc lóc nói "Không muốn, mẹ."
Nhưng Trần Bạch đã hoàn toàn đánh mất mẫu tính, bà ta nắm chặt tóc đứa trẻ lại cho nàng mấy bạt tai.
Thân Tự Cẩm đau không chịu nổi, cũng không khóc nổi, tiểu hài bản năng cắn một cái lên tay Trần Bạch, sau đó phát huy khí lực lớn nhất, dùng sức đẩy ra.
Theo lý thuyết tiểu hài khí lực lớn hơn nữa cũng không lớn được bao nhiêu, nhưng là Trần Bạch thân thể ngày càng hao mòn, bây giờ thân thể suy nhược xương gầy như que củi, bị gió thổi qua liền có thể ngã.
Trần Bạch lảo đảo ra sau, sau lưng sắp đụng phải mép sân thượng, nhưng không ngờ khung lan can bởi vì lúc trước rỉ sét cho nên tháo ra sửa chữa, bây giờ trống vắng không gì ngăn cản.
Trần Bạch thân thể không có chống đỡ, rơi xuống.
Chuyện về sau Thân Tự Cẩm đã không nhớ rõ lắm, chỉ biết Trần Bạch đầu va vào tảng đá, chết rồi.
Cũng chính là sau đó, nội tâm của nàng sinh ra áy náy to lớn, nàng cảm thấy là mình đã giết mẹ.
Nàng thậm chí có thể cảm giác được mẹ đi theo nàng, muốn giết nàng.
Rất nhiều lần, nàng đều nhìn thấy mẹ, nhưng là từ đầu đến cuối không có người tin tưởng, bọn họ đều cảm thấy nàng nổi điên.
Nhưng nàng biết mẹ vẫn luôn bên người nàng, vẫn luôn đang tìm cơ hội gi ết chết nàng.
Bởi vì là nàng đã hại mẹ.
Nàng hoảng sợ không chịu nổi, bên tai luôn luôn có rất nhiều thanh âm kêu nàng đi chết, có nhiều năm nàng cũng không dám đi ra khỏi cửa, thậm chí không dám kết giao bạn bè.
Bởi vì những người kia đều có khuôn mặt như mẹ nàng.
Thân Tự Cẩm sau khi đi tới thế giới này, những âm thanh để nàng sợ hãi sinh ra ảo giác đã ít đi, nhưng cũng không hề hoàn toàn biến mất.
Truyện Điền Văn
Bên tai vang vọng tiếng nói to khóc lóc ồn ào của người điên, trong lỗ tai nàng giọng nói đó đua nhau nhảy vọt, đầu của nàng như là kim đâm đau nhức.
Cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn méo mó, hiện ra gương mặt Trần Bạch không méo mó theo.
Thanh âm không ngừng.
Đi chết.
Đi chết.
Đi chết.
Đi chết đi.
Thân Tự Cẩm, mày giết mẹ mày, mày đi chết đi.
Con không có.
Mẹ, con không muốn gi ết chết người.
Là con sai rồi, con không nên hái hoa.
Là con hại người, mẹ.
Thật xin lỗi, mẹ.
Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi.
Thân Tự Cẩm gần như sám hối lại dường như nói lời xin lỗi từ tận dưới đáy lòng.
Mẹ, con muốn sống.
Cầu xin mẹ, đừng xuất hiện ở bên cạnh con nữa.
Rất nhanh, nàng đã không