Hai người về đến nhà, Thân Tự Cẩm đem đồ đã mua toàn bộ bày ra.
Xa Cố Lai khó được đi ra ngoài, đường đi lại quá xa, chân còn có chút không thoải mái, liền ngồi ở trên ghế sofa, nhìn xem Thân Tự Cẩm thu dọn.
Thân Tự Cẩm đem hoa quả toàn bộ để lên bàn, Xa Cố Lai liếc mắt nhìn, thờ ơ hỏi một câu "Vì cái gì đều là hoa quả màu xanh.
"
Táo xanh, thanh nho khô, thanh quýt, đều là màu xanh.
"Chị không phải thích ăn sao?" Thân Tự Cẩm vừa đem hoa quả bỏ vào tủ lạnh, vừa trả lời cô.
"Cái gì?" Xa Cố Lai không hiểu.
Thân Tự Cẩm quay đầu, cười lên "Chị không biết sao? Chị đối với hoa quả màu xanh rất yêu thích a, tôi nhìn chị trước đó chọn hoa quả đều là màu xanh, cho nên liền cho là như vậy.
"
Bản thân Xa Cố Lai còn không có phát hiện điểm này, vừa nghĩ như thế, giống như cô trước đó ăn trái cây xác thực đều là màu xanh, cô chỉ là đơn thuần cảm thấy màu xanh đẹp mắt, tương đối muốn ăn hơn.
Điểm này cho tới bây giờ không ai phát hiện, kể cả bản thân cô, hiện tại lại bị đối thủ một mất một còn phát hiện.
Là ngẫu nhiên sao?
Xa Cố Lai thật sự là ngoài ý muốn.
Cô trầm mặc, Thân Tự Cẩm cho rằng bản thân hiểu sai, bất an hỏi "Sao vậy? Chị không vui sao, lẽ nào! "
"Không có.
" Xa Cố Lai nhấp một chút môi, ngữ khí lãnh đạm.
"Chết khiếp, tôi còn cho rằng chị không thích đó?" Nàng vừa cười lên, buông một hơi thở, "Vậy những hoa quả này không bằng bỏ vào phòng chị đi.
"
"Cô không ăn sao?" Xa Cố Lai uống một hớp nước, thuận miệng hỏi.
"A.
" Thân Tự Cẩm nói, "Tôi không thích ăn hoa quả.
"
Xa Cố Lai không coi là chuyện quan trọng, ừ một tiếng coi như trả lời.
Thân Tự Cẩm mua rất nhiều đồ, nhưng đại bộ phận đều là giúp Xa Cố Lai mua, hoa quả, các loại thuốc thuốc bổ, thuốc mỡ trị liệu chân đau, còn có thuốc mỡ tẩy sẹo, Xa Cố Lai bởi vì tai nạn xe cộ, trên thân có thật nhiều vết sẹo, Thân Tự Cẩm thấy một lần, cảm thấy thật sự là không mỹ quan cho lắm, lần này đặc biệt đi mua thuốc tẩy sẹo.
Còn mua đồ ngủ cho Xa Cố Lai, Thân Tự Cẩm thân cao, đồ ngủ cũng lớn, cho Xa Cố Lai mặc có chút không vừa vặn, trừ cái đó ra, còn có các loại quần áo mùa đông, đều là mua cho cô.
Xa Cố Lai lúc ấy vẫn không rõ nàng vì cái gì mua nhiều như vậy.
Bây giờ suy nghĩ một chút, nguyên lai đều là mua cho cô.
Phóng tầm mắt nhìn tới, vậy mà không có một cái nào là Thân Tự Cẩm mua cho mình.
A.
Cái này nữ nhân điên đang suy nghĩ gì vậy.
Là cảm thấy loại hành vi này sẽ làm cho người khác rất cảm động sao?
Hoàn toàn không.
Nói thực ra, Xa Cố Lai cảm thấy loại hành vi hảo ý xả thân vì lợi ích của người khác rất không có ý nghĩa, Thân Tự Cẩm hoàn toàn không biết bản thân cô thật chính là muốn cái gì, tất cả đều là nàng tự cho là đúng.
Cô nhìn xem Thân Tự Cẩm, nàng buông thõng mặt mày, tâm tình xem ra vẫn không sai, khóe môi mang theo chút ý cười nhàn nhạt, tóc ngắn xù lên lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi lại ngọt ngào.
Đại khái là hóng gió, thỉnh thoảng che miệng ho khan vài tiếng, nhưng rất nhanh lại khôi phục thành bộ dáng nhu thuận trong veo tươi đẹp, bận rộn thu thập đồ đã mua.
Thân Tự Cẩm trước kia không phải như vậy.
Xa Cố Lai lần đầu tiên nhìn thấy Thân Tự Cẩm, là khi cô đang ở trong trường học, lúc ấy cô đi trường học cũ diễn thuyết, ở phòng nghỉ nhìn thấy nàng.
Lúc đó Thân Tự Cẩm gầy gò không xương, người mặc màu đen hoodie, khuôn mặt càng phát ra tái nhợt, mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng sắc mặt u ám tái nhợt, người vừa gầy, nhìn qua chỉ cảm thấy khiếp người.
Nàng đặc biệt chọn một thời gian không có người, đột nhiên bóp lấy cổ Xa Cố Lai, hỏi tại sao là cô, vì cái gì Chu Tứ thích là nữ nhân như cô.
Thần sắc điên cuồng, ánh mắt dữ tợn, rất giống người bệnh tâm thần trong viện trốn ra.
Sau đó cô gái này giống như hận cô, toàn tâm toàn ý muốn cô chết, lúc cô đi ra ngoài đàm phán, đem chậu hoa từ trên lầu nện xuống, đột nhiên vọt tới trước xe, thậm chí vụng trộm giấu axit, mai phục trong công ty cô, muốn dùng axit phá hủy mặt của cô, may mà cô tránh nhanh, chỉ là mu bàn tay dính một chút để lại một vết sẹo nhỏ bằng đồng tiền xu, đến bây giờ vẫn còn.
Xa Cố Lai từ nhỏ đến lớn cảm nhận được ác ý rất nhiều, không kém Thân Tự Cẩm, nhưng không thể nghi ngờ Thân Tự Cẩm là người điên cuồng nhất, so Chu Tứ cùng Trần Hữu Phồn hai nam nhân còn điên cuồng hơn.
Xa Cố Lai rất phiền, nội tâm chán ghét cực kỳ loại người điên này, cô lúc ấy cũng nghĩ qua đem Thân Tự Cẩm thần không biết quỷ không hay phá hủy nàng, đáng tiếc còn chưa kịp thi hành, cô mặt khác phải đối hai tên nam nhân kia, không có thời gian xử lý nàng.
Sau đó liền cho tới bây giờ, cô không thể không tạm thời sống nhờ trong nhà Thân Tự Cẩm, bên ngoài tên điên quá nhiều, Xa Cố Lai tạm thời không muốn ra ngoài, cùng đối phó nhiều tên bệnh thần kinh như vậy, còn không bằng chỉ đợi ở trong này đối phó với một tên bệnh thần kinh là được.
Nhưng bây giờ Thân Tự Cẩm hoàn toàn để cô đoán không ra, ngây thơ dịu dàng ngoan ngoãn như con thỏ, tựa hồ lớn tiếng một chút liền có thể làm nàng bị hù dọa rưng rưng nước mắt, tư tưởng đơn thuần giống như tiểu công chúa trong tháp ngà.
Nhân cách phân liệt sao?
Xa Cố Lai đột nhiên toát ra ý nghĩ này.
Được rồi.
Xoắn xuýt này kia cũng vô dụng.
Dù sao Thân Tự Cẩm bất kể thế nào thay đổi, nàng đã từng đối xử với cô làm ra những sự tình kia sẽ không thay đổi.
Cô có thể chậm rãi xử lý Thân Tự Cẩm.
Nàng có thù tất báo, là một tiểu nhân, chỉ nhớ rõ hận thù.
Dù cho Thân Tự Cẩm hiện tại lương thiện ôn hòa như thế nào đi nữa, trong mắt Xa Cố Lai vẫn là người đã từng muốn hại chết cô, là một kẻ điên vui buồn thất thường.
*
Thân Tự Cẩm nấu cơm vẫn như cũ khó ăn, nhưng Xa Cố Lai có lẽ đã thành thói quen, đối với món mặn trứng chiên cà chua cũng có thể mặt không đổi sắc ăn xong.
Thân Tự Cẩm luôn ăn không ngon, cho tới nay đều không ăn được thứ gì, ăn nhiều liền muốn nôn.
Bởi vậy chỉ ăn một chút rồi thôi, nàng cầm bát lại chỗ ngồi bên cạnh đút chó con ăn.
"Nó tên là gì.
" Xa Cố Lai đột nhiên hỏi, con chó nhỏ này cùng chó nhỏ của một người cố nhân của cô từng nuôi rất giống nhau.
"Chị nói chó con a, nó không có tên đâu.
" Thân Tự Cẩm buông thõng