Hội triển lãm người xem không nhiều lắm, Xa Cố Lai đối với những con bướm này vốn không cảm thấy hứng thú gì mấy, liền không có hứng để xem.
Ngược lại là Thân Tự Cẩm rất hào hứng, vẫn luôn giới thiệu cho cô các loại bươm bướm.
Xa Cố Lai thái độ lãnh đạm, cũng không có đáp lại cái gì, nhiều nhất là ừ một tiếng, ngay cả như vậy, Thân Tự Cẩm vẫn như cũ nhiệt tình không giảm chút nào.
"Con này gọi là bướm ngao đốm, có phải nhìn nó rất đẹp không." Thân Tự Cẩm thấy Xa Cố Lai nhìn nhìn mấy con bươm bướm này nhiều một chút, liền lập tức giảng giải cho cô.
Chi bươm bướm này có màu xanh lục, hơi nhạt, cá thể nhỏ, rất tinh xảo.
(Editor: mình có lên gg thấy họ bướm ngao này nhiều màu lắm, này là 2 ẽm đang xem một trong số chi trong họ loài này nhé)
"Cô rất am hiểu à?" Xa Cố Lai thờ ơ hỏi.
"Ừm, em rất thích bươm bướm, liên quan tới nó hết thảy em đều thích." Thân Tự Cẩm cười đến mức vô cùng xán lạn, "Loại sinh vật như bươm bướm này, trong thống khổ mà sinh trưởng, mỹ lệ lại tự do."
Xa Cố Lai nhếch mép một cái, đối nàng ý nghĩ ngây thơ luôn không nói được một lời nào.
"Nhưng em thích nhất vẫn là con bươm bướm màu xanh lam này." Thân Tự Cẩm lôi kéo cô chỉ hướng lên tường đang trưng một con bươm bướm màu xanh lam.
Xa Cố Lai ngẩng đầu, con bướm này màu sắc rất đậm, là màu xanh rất đậm, cánh có một chút ánh huỳnh quang, là một con bướm rất đẹp.
"Cái kia..." Thân Tự Cẩm dò xét tính hỏi, "Chị thích loại này —— "
Lời còn chưa nói hết, tiếng thét chói tai của một đứa trẻ đột ngột vang lên, khuấy động phòng trưng bày nguyên bản an tĩnh.
Tiếng thét chói tai sắc bén lại lớn, Thân Tự Cẩm trái tim bất thình lình cuồng loạn lên, lời nói cũng không nói xong, sắc mặt liền thay đổi.
Trái tim nhảy lên quá nhanh, phảng phất như muốn xông ra khỏi xương ngực, Thân Tự Cẩm rất khó chịu, nàng che ngực, sắc mặt tái nhợt hít thở sâu.
Xa Cố Lai không hiểu Thân Tự Cẩm nói vì cái gì chỉ nói phân nửa, dùng đuôi mắt nhìn lướt qua Thân Tự Cẩm, nhìn thấy sự khác thường của nàng.
Xa Cố Lai nhíu mày, "Cô..."
"Em không sao..." Thân Tự Cẩm miễn cưỡng chống đỡ cười một cái, vừa dứt lời, đứa trẻ đó lại bắt đầu gào, làm cho người ta cảm thấy phiền não.
Thân Tự Cẩm trái tim chịu quá tải đột nhiên bị k1ch thích, thật vất vả mới thả lỏng một chút lại bắt đầu nhảy lên.
(Editor: nói thật thì TTC chết biết đâu lại may mắn, cơ thể bệnh tim thế này sao sống lâu được, với điều kiện biết bả được trùng sinh nhé haha)
Xa Cố Lai thấy đứa trẻ gào khóc phiền muốn chết, lại liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Thân Tự Cẩm, cô theo hướng đứa nhỏ đi tới.
Giày cao gót giẫm trên sàn nhà bóng loáng, phát ra tiếng vang "Cộc cộc cộc".
Đứa nhỏ níu lấy quần áo của mẹ mình liều mạng khóc rống, người mẹ nhìn qua rất trẻ, đối với trẻ con chơi xấu cũng không có cách.
"Cậu bé." Xa Cố Lai sinh ra vốn mỹ lệ, thời điểm không cười, đuôi mắt dài hơi hơi rũ xuống, tạo cảm giác lạnh như băng.
Cô hơi hơi cúi người xuống, ngôn từ lãnh đạm, từng chữ từng câu nói "Nếu còn khóc lóc nữa, dì liền kêu người xấu đem con ném ra ngoài."
Cậu bé từ nhỏ được nuông chiều mà lớn, người bên cạnh đều sủng ái, đột nhiên đối mặt với một người ác liệt như vậy, khựng lại một chút.
Cậu bé chui vào trong ngực mẹ mình, thanh âm rất nhỏ, buồn bực lên tiếng, trầm giọng cáo trạng "Mẹ, dì này ăn hiếp con ô ô..."
Nữ nhân trẻ tuổi một bên nhẹ giọng an ủi, một bên đầy áy náy hướng Xa Cố Lai nói "Thật xin lỗi a, gây ầm ĩ đến các cô rồi."
Xa Cố Lai đứng lên, không muốn nói nhiều, ừ một tiếng liền rời đi.
Thân Tự Cẩm trái tim đã chậm rãi khôi phục bình thường, thấy Xa Cố Lai đi tới, vừa muốn mở miệng gọi tên cô, Xa Cố Lai lướt qua nàng, thuận tiện vỗ vỗ bờ vai của nàng, "Qua bên kia đi."
Thân Tự Cẩm sờ sờ chỗ cô vừa chạm qua, xương cốt bên trong phảng phất có một con bướm bay tới bay lui.
Vui sướng vô cùng.
Nàng đuổi theo, "Vừa rồi cám ơn chị."
"Cô như thế nào vô dụng như vậy?" Xa Cố Lai cười nhạo, "Chỉ thế này mà đã bị dọa sợ?"
Thân Tự Cẩm ngượng ngùng nhéo nhéo vành tai, "Em thể chất tương đối kém."
Xa Cố Lai lạnh lùng cười một tiếng, "Ma bệnh.."
Thân Tự Cẩm cũng không tức giận, "Em sau này sẽ điều trị thân thể thật tốt."
Thân thể của cô như thế nào thì có quan hệ gì với tôi.
Xa Cố Lai nội tâm lạnh lùng nghĩ.
Hai người lại tiếp tục đi dạo, Thân Tự Cẩm sờ lấy túi, vẫn luôn do dự, nàng tìm không được cơ hội tốt đem lễ vật tặng cho Xa Cố Lai.
Nhiều lần đều muốn mở miệng, nhưng vì sự xấu hổ của bản thân mà không dám.
Cho đến khi Xa Cố Lai nói muốn rời đi, Thân Tự Cẩm cũng không tìm được cơ hội.
"Hiện tại thời gian còn sớm, hay là cứ đi dạo một chút đi." Thân Tự Cẩm không chút suy nghĩ giữ người lại.
Nói giỡn sao, nàng còn có lời chưa nói nữa, lễ vật cũng chưa có đưa đâu.
Xa Cố Lai đối mặt nàng, thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt của cô bình tĩnh không lay động, càng làm cho người ta tăng thêm khẩn trương.
Thân Tự Cẩm đều bị cô nhìn ngượng ngùng, ánh mắt nhìn chung quanh.
"Có thể." Xa Cố Lai liếc mắt liền nhìn ra tiểu tâm tư của nàng, cô tò mò Thân Tự Cẩm rốt cuộc muốn làm gì.
Hai người cứ đi dạo không mục đích, nửa đường đi qua một con phố náo nhiệt, mấy học sinh nam chạy tới, Thân Tự Cẩm đang bận suy nghĩ, không để ý tới liền bị đụng một cái, túi liền rơi trên mặt đất.
Thân Tự Cẩm cảm thấy không tốt, tranh thủ thời gian nhặt lên.
"Chị ơi, thật xin lỗi!" Thiếu niên vừa chạy vừa quay đầu xin lỗi.
Đoạn dạo nhạc ngắn ngủi này không quan trọng, hai người cũng không để ý, tiếp tục đi lên phía trước.
Bất tri bất giác hai người đi tới bờ biển, nơi này có rất nhiều người đang đút hải âu ăn, ánh nắng tươi sáng, trên mặt biển sóng nước lấp loáng.
"Chị ơi, mua một qủa bong bóng đi ạ." Một bé gái ngăn cản Xa Cố Lai lại, con mắt thật to nhìn cô chằm chằm.
Xa Cố Lai không muốn mua, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy một quả bóng hình con thỏ, màu sắc thuần trắng, đôi mắt hồng hồng, vừa vô tội vừa đáng yêu.
Rất giống người nào đó.
Vì để đuổi bé gái đi, cô liền mua một cái.
"Cho cô." Xa Cố Lai đem quả bóng đưa cho Thân Tự Cẩm.
Thân Tự Cẩm ở đây trong đầu còn đang không biết làm sao để đem tâm ý của mình nói cho Xa Cố Lai, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh.
"Cho em sao?" Thân Tự Cẩm không tin thật hỏi.
"Nơi này còn có người thứ ba sao?"
Thân Tự Cẩm nhận lấy, nhếch môi cười lên "Cám ơn."
Quả bóng con thỏ tạm thời dời lực chú ý của Thân Tự Cẩm, đại khái đây là Xa Cố Lai mua cho nàng, cho nên một quả bong bóng cũng có thể làm cho nàng vui vẻ.
Nàng luôn luôn rất dễ dàng vui vẻ.
Hải âu trắng bên bờ biển quá nhiều, Thân Tự Cẩm sợ bong bóng bị chim mổ phá, tận lực đi tới chỗ trống trải.
Một con hải âu đột nhiên dừng trên tay Thân Tự Cẩm.
Thân Tự Cẩm giật mình, buông tay ra, quả bóng bay đi.
"Ai, bong bóng của mình." Thân Tự Cẩm tiến lên, vươn tay muốn nắm lấy dây quả bóng.
Nhưng bong bóng đã bay quá cao, từ từ thành một điểm nhỏ không thấy rõ.
Thân Tự Cẩm uể oải, như đứa nhỏ bị mất đi đồ chơi, ánh mắt thương tâm nhìn xem quả bóng càng bay càng xa.
Xa Cố Lai nhéo lông mày, "Làm gì vậy, một quả bóng thôi mà."
Thân Tự Cẩm lắc đầu, "Xa Cố Lai, chị không hiểu."
Xa Cố Lai rút xuống khóe miệng, nghĩ thầm cô xác thực không hiểu, bong bóng cho trẻ con chơi, bay liền bay, có gì để thương tâm.
Xa Cố Lai tự nhiên không hiểu, Thân Tự Cẩm cho tới bây giờ không được cô tặng qua cái gì, nên nàng quý trọng hết thảy những gì cô tặng.
Nàng là đang đau lòng đồ vật mà Xa Cố Lai tặng lại bị nàng làm mất, đây còn là món đồ đầu tiên Xa Cố Lai chủ động mua cho nàng, mặc dù chỉ là một quả bong bóng dành cho trẻ con chơi, nhưng "lần đầu