Một lát sau, Thời Lan Trạch được người đỡ đến.
Không đợi người khác lên tiếng, Lạc Hằng liền lách mình đi đến trước mặt nàng, cầm tay xem mạch, rót một đạo linh lực vào trong người nàng.
Mấy người Hoa Ỷ Vân còn chưa phản ứng lại đã nhìn thấy Lạc Hằng buông tay Thời Lan Trạch ra, khép hai ngón tay lại điểm vào bụng nàng vài cái, bụng Thời Lan Trạch liền trướng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Lạc Hằng thấp giọng nói bên tai nàng: “Ta thập phần am hiểu việc đối phó với người tu ma, cũng từng giết vô số yêu ma, nếu ngươi không tỉnh lại thì thai nhi trong bụng này chắc cũng không giữ nổi đâu.”
Thanh âm Lạc Hằng thập phần lãnh khốc vô tình, tựa như đế vương trên đài cao, coi chúng sinh như con kiến, làm người sợ hãi.
Lông mi mượt mà của Thời Lan Trạch hơi rung rẩy.
Mà ánh mắt Bạch Tà đứng một bên cũng nhất thời đình trệ.
Y cho rằng hắn định dùng châm Ly Hợp làm nàng bại lộ, lại không nghĩ tới hắn trực tiếp dứt khoát ra tay, kể cả y hắn cũng không nói trước một tiếng.
Con ngươi thâm thúy của Bạch Tà trầm xuống.
“Lạc Hằng, ngươi đang làm cái gì!” Yến Hàn Mặc cùng Hoa Ỷ Vân lạnh giọng quát.
Lạc Hằng phớt lờ thanh âm phía sau, thấy Thời Lan Trạch còn đang nhắm mắt, hắn cười lạnh một tiếng, liền ra tay với nàng.
Tuy lúc này thân thể Lạc Hằng suy yếu, nhưng mỗi chiêu đều sắc bén, chiêu nào cũng đánh vào nơi chí mạng trên bụng nàng.
Thời Lan Trạch đang nhắm mắt rốt cuộc không thể tiếp tục diễn nữa, một bên vội vàng lùi về sau, một bên ngăn trở sát chiêu của Lạc Hằng.
Hai người Hoa Ỷ Vân cùng Yến Hàn Mặc thấy vậy, khuôn mặt phẫn nộ, phi thân đánh úp lại, nhưng bị Bạch Tà chặn lại.
Trong thính đường nho nhỏ, hai nơi đánh nhau nháy mắt nổ tung, nóc nhà bị xốc lên, người xung quanh vội vàng lui về sau.
Yến Hàn Mặc vội nói: “Bạch tông chủ không nên quá phận, chuyện lần này chúng ta không so đo, ngươi bảo Lạc đạo hữu dừng lại.”
“Không phải là các ngươi muốn so đo hay không, mà là ta muốn tính sổ.” Bạch Tà lạnh lùng nói.
“Có ý gì?”
Hai người nhìn về hướng Lạc Hằng bên kia, liền thấy hắn bị Thời Lan Trạch một chưởng đánh ra, đồng thời toàn thân Thời Lan Trạch đều tản ra ma khí.
Trên người Lạc Hằng vốn có thương tích, không thể sử dụng linh lực quá cường, đương nhiên lúc này không phải là đối thủ của Thời Lan Trạch.
Mà Bạch Tà thấy tình huống như vậy, sắc mặt cũng biến đổi, không màng đến hai người Hoa Ỷ Vân liền bay đến trước người Lạc Hằng đỡ lấy hắn.
Hoa Ỷ Vân cùng Yến Hàn Mặc nhìn Thời Lan Trạch toàn thân quẩn quanh ma khí mà ngây ngẩn cả người.
Nhìn người vừa rồi sắc mặt vất vả lắm mới tốt lên một chút mà hiện tại lại tái nhợt gần như trong suốt, sắc mặt Bạch Tà âm trầm vài phần.
Kiếm trong tay bay ra, hóa thành một đạo kiếm quang, mang theo mũi nhọn sắc bén bay về hướng Thời Lan Trạch, nơi đi qua đều có tiếng nổ mạnh.
Yến Hàn Mặc một bên động thủ chặn lại công kích của Bạch Tà đồng thời hộ Thời Lan Trạch ở sau người.
Thời Lan Trạch bị Lạc Hằng vạch trần, sắc mặt vô cùng kinh giận.
Người này như thế nào biết được nàng có hài tử?
Lạc Hằng kiệt sức cuộn người trong lồng ngực y.
Nhiều lần mạnh mẽ sử dụng linh lực, mà đan điền đã bị tổn hại, giậu đổ bìm leo, cái đau âm hàn lạnh lẽo truyền đến từ trong đan điền, tựa hàn băng cứ từng tấc từng tấc xẻo nứt da, làm mặt Lạc Hằng thống khổ vặn vẹo một chút.
Cảm nhận được dục vọng giết chóc của Bạch Tà, Lạc Hằng giữ chặt tay y đang muốn thi pháp, nói: “Khống chế tốt bản thân mình.”
Bạch Tà sửng sốt, môi mím chặt, thu lại linh lực bạo động, sau đó bình ổn linh khí của mình, rót chúng vào trong cơ thể Lạc Hằng, chữa thương cho hắn.
“Lạc Hằng, ngươi có ý gì!” Hoa Ỷ Vân phẫn nộ quát.
Lạc Hằng dựa lên người Bạch Tà, vận chuyển linh lực điều chỉnh tốt thân thể của mình, nhẹ nhàng thở mấy hơi, cảm giác đau đớn thuyên giảm rất nhiều.
Sắc mặt hắn khôi phục như thường nói: “Có ý gì, Hoa tông chủ hẳn là đã thấy rõ ràng đi.
Kẻ giết người chính là đệ tử của ngươi, đến việc Bạch tông chủ cưỡng bách đệ tử ngươi, ta nghĩ ngươi cũng đã rất rõ ràng.
Thời Lan Trạch cùng Yến đạo hữu tình đầu ý hợp, ngầm đã sớm ở bên nhau, tuy rằng yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhưng Bạch tông chủ cũng không phải loại người lấy gậy đánh uyên ương.”
“Ngươi có phải hay không đã động tay động chân với Lan Trạch?” Yến Hàn Mặc cả giận nói.
Lạc Hằng nói: “Ta chẳng qua cùng nàng qua mấy chiêu, lại không có làm gì cả.”
“Ngươi không làm gì tại sao bụng nàng lại lớn lên!” Hoa Ỷ Vân cũng tức giận.
“Vậy ngươi phải hỏi Yến đạo hữu một chút rồi.”
Ánh mắt Hoa Ỷ Vân nhìn về phía Yến Hàn Mặc, Yến Hàn Mặc trầm mặc.
Thấy người như thế, Hoa Ỷ Vân càng thêm phẫn nộ.
“Không ngờ ngươi lại giậm lên vết xe đổ đó tới mười mấy năm!” Hoa Ỷ Vân nói với Thời Lan Trạch.
Thời Lan Trạch đối mặt với chấp vấn của Hoa Ỷ Vân, sắc mặt phẫn nộ vừa rồi nháy mắt trở nên mỏi mệt, đáy mắt sương mù mịt mờ.
“Ta có thể giải thích.”
“Giải thích, ngươi còn muốn giải thích cái gì?” Hoa Ỷ Vân tức giận bật cười, nhìn cái bụng lớn của Thời Lan Trạch, còn bộ dạng cả người tản ra ma khí, quả thực muốn chọc điên nàng.
Năm đó nàng nhất đao lưỡng đoạn hai người, không nghĩ tới hiện tại bọn họ vậy mà lại ở bên nhau, hơn nữa còn làm ra loại chuyện này.
“Ngươi biết hiện tại mình có bộ dạng gì hay không? Quả thực mất hết mặt mũi ta, ta làm sao yên tâm truyền lại môn phái cho ngươi!”
Thanh âm Thời Lan Trạch có chút nghẹn ngào, “Đệ tử vô năng, Lan Trạch nguyện ý tự động rời khỏi môn phái.”
“Ngươi!” Hoa Ỷ Vân giương tay định tát xuống, liền bị Yến Hàn Mặc tiếp được.
“Chuyện này là ta sai, Hoa tông chủ muốn trách thì trách ta!”
“Không trách ngươi thì ai, năm đó ta nên một tát chụp chết ngươi!” Hoa Ỷ Vân tức giận ném ra một chưởng linh khí sắc bén.
Yến Hàn Mặc không chắn, trực tiếp chịu một chưởng lên người, bay ngược ra.
Thời Lan Trạch kinh ngạc, giữ chặt tay nàng, “Sư tôn.”
“Việc nhập ma có phải hắn ép ngươi hay không?” Hoa Ỷ Vân chất vấn.
Thời Lan Trạch liếc mắt nhìn Yến Hàn Mặc, mặt mày ủ rũ xuống, “Việc này chỉ có mình ta làm, hắn cũng không biết.”
Lạc Hằng nghe xong mới biết được, trong tiểu bí cảnh năm đó, Yến Hàn Mặc đoạt đi cơ duyên của Bạch Tà, song tu cùng Thời Lan Trạch, sau đó còn có thai.
Hoa Ỷ Vân biết chuyện này, hơn nữa lại biết Yến Hàn Mặc chỉ là một ngoại môn đệ tử của Huyền Thiên Tông, liền không đồng ý cho hai người ở bên nhau, sau đó trong khi xử phạt Thời Lan Trạch không khống chế tốt lực độ, làm sảy mất hài tử của nàng.
Đây có lẽ mới là nguyên nhân chân chính của việc Hoa Ỷ Vân không thích Yến Hàn Mặc.
Lúc này Thời Lan Trạch mới muốn tu ma để giữ lại được hài tử.
Sau lại, Hoa Ỷ Vân xảy ra xích mích với tông chủ Huyền Thiên Tông, nên dù sau đó tu vi Yến Hàn Mặc lên cao, hai người cũng không được quang minh chính đại ở bên nhau.
Lạc Hằng lâm vào trầm tư, lời Thời Lan Trạch nói giống cốt truyện như đúc, chỉ khác chỗ là nữ chủ không có đọa ma.
Hoa Ỷ Vân cũng nhất thời kinh ngạc, không nghĩ tới đệ tử mình tự tay nuôi dưỡng vậy mà nhất thời vì tình yêu mà cam nguyện nhập ma.
Người tu chân về cơ bản đều có thể sống thọ đến trăm tuổi, mà người tu vi càng cao thậm chí còn có thể đạt tới hơn một ngàn tuổi.
Năm dài tháng rộng, trong đó sẽ không thiếu lần gặp được đạo lữ hợp ý, năm ấy Hoa Ỷ Vân không xem đây là chuyện gì quan trọng, nghĩ rằng qua một thời gian thì tự nhiên Thời Lan Trạch sẽ không còn nhớ đến đoạn tình cảm này, ai mà ngờ nàng lại đâm đầu vào.
Ánh mắt Hoa Ỷ Vân không kìm được chuyển về hướng Bạch Tà, nếu năm đó ở tiểu bí cảnh là Bạch Tà giúp Thời Lan Trạch giải độc, có phải sẽ không phát sinh chuyện như vậy hay không?
Dường như biết nàng nghĩ gì, Bạch Tà cười nhạt một tiếng: “Năm đó ta cùng lắm cũng chỉ là một người miễn cưỡng tụ được linh lực, ngươi tự mình đặt cao như vậy, cho dù người giúp nàng giải độc là ta, kết quả cuối cùng cũng giống nhau cả thôi.”
Thấy Lạc Hằng nghi hoặc, Bạch Tà nhỏ giọng giải thích với hắn một lần.
Năm đó ở tiểu bí cảnh, hai người Bạch Tà và Thời Lan Trạch không cẩn thận ngã vào một sơn động, gặp được hồ yêu.
Tuy hai người đã hợp sức chém chết nó, song đều bị trúng hồ độc.
Hồ yêu này bản tính dâm, làm tâm trí người ta bị ảo giác, nhưng Bạch Tà không cam lòng bị dục vọng kiếm soát, liền dùng linh lực cưỡng chế ngăn chặn độc tính, rời khỏi huyệt động.
Đoán chừng là sau