Nắng sớm hơi hửng trên bầu trời xám xịt, vài tia sáng nhỏ vụn chạm lên sườn mặt người, khiến Bạch Tà có vẻ càng thêm lạnh nhạt.
Tiểu Linh Đang nghe được lời này của Bạch Tà cả kinh đến rớt cằm.
Chuyện này...!chuyện này...!Tông chủ mới ra ngoài có một lúc sao đã biến thành như thế này?
Lạc Hằng cũng nhíu chặt mày, định lấy tay dò xét xem y có nhập ma hay không, nhưng lại nhận ra mình đã không còn linh lực.
"Ngươi làm sao vây?" Lạc Hằng chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi.
Bạch Tà ném tay hắn ra, cười lạnh nói: "Ta không làm sao hết, cũng không có nhập ma.
Chỉ là vẫn luôn bị sư tôn ngươi chơi đến xoay vòng nên bắt đầu điên rồi thôi."
"Bất quá ngươi nhìn thấy bộ dạng ta bị ngươi tra tấn đến điên rồi, hẳn là thực vui vẻ đi."
Nghe được y không bị tâm ma khống chế, đáy lòng Lạc Hằng thả lỏng một hơi, nằm dựa lên người y, dần dần phát hiện ra thân thể Bạch Tà giống như một cái bếp lò, ấm áp truyền đến nhưng thật ra làm hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Song bộ dáng này của y thật giống một tháng trước khi hai người gặp nhau, hoặc là nói đã trở lại bộ dáng như lúc hắn đi cốt truyện, hai người lại nhục nhã lẫn nhau.
Cánh mũi Lạc Hằng giật giật, ngửi thấy một cổ mùi hương ngọt nị như có như không trên người y, hỏi: "Ngươi vừa gặp Cốt yêu?"
Bạch Tà cười nói: "Đúng vậy, nàng* vừa rồi còn dụ dỗ ta, dạy ta làm chút việc."
*Cốt yêu này mình không biết giới tính thật của ẻm là gì, nên ẻm biến thành gì thì mình xưng hô thế nha.
Bạch Tà cúi đầu, ác liệt cắn lên xương quai xanh của Lạc Hằng, ở trên đó nhẹ nhàng mài răng.
Cơ thể Lạc Hằng thật lạnh, ngay khi hàm răng vừa đụng tới, y đều khẽ đánh cái rùng mình.
Một lát sau trên xương quai xanh Lạc Hằng liền xuất hiện một dấu răng màu đỏ.
Lạc Hằng không có cảm giác gì, cũng có thể là đau đớn trong người đã lấn át cảm giác đau khi bị cắn, nhưng hắn lại hơi lo lắng cho Bạch Tà, liệu có phải y đã gặp phải chuyện gì hay không, nhưng thấy hai tròng mắt y vẫn thanh minh, hắn lại hơi chút yên tâm.
Bạch Tà như một tên công tử phóng đãng dạo chơi thanh lâu, đầu lưỡi ngả ngớn mà lưu luyến vòng quanh dấu răng, "Đường đường là tông chủ Linh Tôn Phái, sư tôn ta, trở thành luyến sủng của đồ đệ, mới nghe đã thấy rất thú vị."
"Ta nhớ rõ ngươi thực thích xem thoại bản, bằng không ta đem chuyện của ngươi viết vào thoại bản, cũng để cho người khác đọc được không..."
Lạc Hằng trầm mặc nghe lời nói ngả ngớn của y, không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, làm thái độ của Bạch Tà đối với hắn cứ thay đổi thất thường, lúc thì đối tốt, lúc lại hung dữ với hắn.
Như nghĩ đến cái gì, Bạch Tà nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cơ mà ngươi không cần lo lắng, hiện tại ta sẽ không ép buộc ngươi.
Rốt cuộc ngươi bây giờ lại không khác gì một con búp bê sứ rách nát, vừa chạm liền vỡ, ngươi mà chết thì không còn thú vị nữa rồi."
"Ta sẽ chờ vết thương của ngươi khôi phục đến không sai biệt lắm, rồi từng chút từng chút làm nhục ngươi, nhìn ngươi dưới thân ta khóc lóc xin tha."
"Chuyện năm đó ngươi làm nhục ta, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!"
Tiểu Linh Đang thực sự rất kinh ngạc, "Tông...!tông chủ, Lạc đạo hữu là nam, như vậy không thích hợp lắm."
Bạch Tà liếc mắt nhìn hắn một cái, "Cũng không phải không có nam sủng."
Tiểu Linh Đang hoàn toàn bị dọa choáng váng, hơn nữa còn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lạc Hằng, Tiểu Linh Đang sắp khóc luôn rồi.
Bạch Tà không để ý tới hắn, nói với người trong lồng ngực: "Cảm thấy ghê tởm sao?"
Lạc Hằng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dùng trán nhẹ chạm vào cằm y, sau đó liền cuộn tròn trong ngực Bạch Tà.
Ấm áp nhè nhẹ từ trên người Bạch Tà truyền đến, cơ thể hắn vốn cực kì lạnh lẽo lúc này cũng dần dần tăng lên một chút độ ấm.
"Luyến sủng rất tốt nha, bao ăn bao ở." Lạc Hằng vặn vặn tay cười nói.
Sắc mặt Bạch Tà cứng đờ, đem đầu hắn đè xuống.
Lạc Hằng buồn bực nói: "Cốt yêu bị ngươi thu đi rồi sao?"
"Bị ta bỏ vào không gian trữ vật, muốn thỉnh giáo một chút việc giường chiếu." Bạch Tà ác liệt nói: "Như thế nào, ngươi đây là cũng muốn học cách hầu hạ người khác sao?"
Lạc Hằng "ân" một tiếng.
Bạch Tà không kiên nhẫn ném Cốt yêu ra khỏi không gian trữ vật.
"Ô ô~ đừng giết ta, việc gì ta cũng có thể làm...!Ta mới năm mươi tuổi, vẫn là hài tử a..." Cốt yêu vừa được thả ra liền vội vàng dập đầu xin tha, nước mắt từ lỗ trống hốc mắt, không cần tiền mà tách tách rớt xuống.
Bộ xương trắng hình thù kì quái không ngừng dập đầu, rõ ràng là một lỗ trống lại chảy ra được nhiều nước mắt như vậy, làm Tiểu Linh Đang cũng bị dọa sợ.
Đây là thứ gì, đã thành một khối xương trắng rồi vậy mà còn chưa có chết.
Lạc Hằng lộ ra một đôi mắt từ lồng ngực Bạch Tà, nói: "Là ta."
Cốt yêu trong nháy mắt nhìn thấy Lạc Hằng liền khóc to hơn, "Oa...!Ta đã từng cứu mạng ngươi, Lạc Hằng ngươi phải cứu ta."
Lạc Hằng lại nói: "Ngày ấy ta bị thương, đi ngang qua mượn địa bàn của ngươi nghỉ chân một ngày, làm sao lại thành ngươi cứu ta rồi? Hơn nữa ta độ linh khí cho ngươi, đã thanh toán xong."
Bị Lạc Hằng vạch trần một cách vô tình, Cốt yêu ngưng gào khóc lớn, cái đầu xương khô rất nhân tính hóa mà khụt khịt vài cái.
Lạc Hằng tiếp tục nói: "Huống chi ta đã thành luyến sủng của người khác, làm sao cứu ngươi được."
Hốc mắt của Cốt yêu phảng phất thấy được