Lam quang chợt lóe trước mặt mấy người, lấy Cốt yêu làm trung tâm, một trận pháp thình lình xuất hiện, ma khí nhè nhẹ toát ra từ hư không, chui vào trong cơ thể Cốt yêu, khung xương trắng phát ra tiếng vang răng rắc, tiếng kêu thê thảm truyền ra từ bộ xương trắng.
Tiểu Linh Đang hoảng sợ, run rẩy hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao.
A Nô Bỉ xách hắn lên, quơ quơ trước trận pháp, nói: "Có chút chuyện nhỏ này thôi mà cũng sợ hãi? Ta nói rồi, cứ để ta mang theo hắn đi, bằng không cứ gặp loại xảo trá như Cốt yêu thì không chừng sẽ bị ăn đến tro cốt cũng chẳng còn đâu."
"Ngươi buông ta ra!" Tiểu Linh Đang cố bẻ tay hắn ra, muốn tránh thoát, lại nhận ra tay A Nô Bỉ chẳng chút sứt mẻ nào.
"Ngươi chắc chắn muốn ta buông ra?" A Nô Bỉ cười nhìn hắn.
Tiểu Linh Đang nhìn Cốt yêu đằng sau, tuy không thấy biểu cảm nó, nhưng nghe âm thanh thê thảm kia liền biết lúc này Cốt yêu trong trận pháp đang phải chịu đau đớn cực độ, cơ thể Tiểu Linh Đang hơi run rẩy.
"Ngươi không nên dọa hắn quá." Lạc Hằng bất đắc dĩ.
A Nô Bỉ cười nhạt một tiếng, thả người xuống.
"Chẳng phải ngươi chưa khôi phục linh lực sao!" Cốt yêu như bị cục đá rạch qua yết hầu, âm thanh nghẹn ngào phát ra từ trong miệng nó.
Lạc Hằng cười tủm tỉm nói: "Không khéo, mấy ngày hôm trước vừa khôi phục."
Mấy ngày hôm trước?
Cốt yêu ngẩn ra: "Ngươi vẫn luôn đề phòng ta!"
Lạc Hằng hơi khó hiểu nhìn nó: "Đọa Lạc Chi Uyên làm gì có tín nhiệm nào đáng nói, ngươi không phải còn rõ ràng hơn ta sao."
"Huống chi mấy lời nói dối của ngươi tiện tay là có thể nhặt ra được, làm người không thể không đề phòng.
Tuy rằng tuổi của ngươi ở tộc Cốt yêu xác thật là còn chưa thành niên, nhưng đã sống được năm mươi năm rồi, cũng chẳng phải đứa trẻ ngây thơ gì."
Cốt yêu ngạc nhiên, không ngờ Lạc Hằng thoạt nhìn phúc hậu vô hại như vậy mà tâm tư lại sâu như thế, trước đó hắn còn tưởng Lạc Hằng là một người tràn ngập tình yêu.
"Ta...! Ta sai rồi, ngươi có thể hay không cứu cứu ta...!Ngươi muốn biết cái gì, ta đều sẽ nói cho ngươi." Giọng điệu Cốt yêu mềm mỏng hơn rất nhiều, "Ta nhất thời hồ đồ, để người khác mê hoặc."
Nghe thấy nó hướng mình xin tha, Lạc Hằng càng kinh ngạc nhìn lại, vô cùng khó hiểu, "Trận pháp này lại không phải ta làm, cho dù ta có tâm cũng chẳng có lực, ngươi nên tìm chủ tử của ngươi đi."
"Chủ tử hắn tới kìa." A Nô Bỉ đứng một bên, ánh mắt hờ hững nhìn về phía bên kia, chỉ thấy hai thân ảnh dần xuất hiện ra trước mắt.
"Hách Lôi Tư, Thiên Cơ."
"Hách Lôi Tư tôn chủ, cứu ta với..." Cốt yêu vừa thấy Hách Lôi Tư đến thì lập tức triều người cầu cứu.
Hách Lôi Tư lạnh nhạt nhìn lướt qua nó: "Trận pháp này một khi mở ra liền vô pháp ngừng lại."
"Tôn chủ...!Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta đã giúp người dẫn dụ bọn chúng tới đây, còn vẫn luôn cung cấp tình báo cho ngươi."
Hách Lôi Tư nghe vậy, sắc mặt không hề dao động, "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, còn muốn ta cứu ngươi sao."
Dứt lời, ánh mắt hắn không dừng lại chút nào trên người Cốt yêu nữa, mà âm độc nhìn chằm chằm Lạc Hằng, Lạc Hằng bình tĩnh nhìn lại hắn, "Làm khó ngươi phải chịu đựng Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà bày trận pháp ở chỗ này."
"Cùng lắm chỉ là một món đồ chơi mà thôi, mạng cũng cứng thật, mỗi lần bị thương nặng như vậy đều có thể sống lại được." Hách Lôi Tư hừ lạnh nói.
"Cái đó phải cảm ơn các ngươi đã thủ hạ lưu tình."
Gió nhẹ phất qua, mang theo hơi thở râm mát của khe nứt, lệnh thần hồn người cũng rùng mình.
Tay Bạch Tà trong cổ tay áo nắm chặt hơn vài phần, bất kể là Hách Lôi Tư hay là A Nô Bỉ nói, đều nhiều lần nhắc tới món đồ chơi, cũng nhiều lần bị thương vào thời điểm mấu chốt như vậy, cho dù y không biết sư tôn đã trải qua chuyện gì ở Đọa Lạc Chi Uyên, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, ở một nơi coi nhân loại là đồ ăn, sư tôn y tồn tại có bao nhiêu khó khăn.
"Ta xem ngươi mạnh miệng tới khi nào!" Ánh mắt Hách Lôi Tư chuyển về hướng A Nô Bỉ, "A Nô Bỉ, ngươi đang phản bội chúng ta sao!"
A Nô Bỉ đang trêu đùa Tiểu Linh Đang, nhìn Tiểu Linh Đang trợn mắt giận dữ nhìn mình, rồi lại không thể làm gì, cảm thấy vô cùng thú vị, nghe Hách Lôi Tư nói cũng chuyển mắt nhìn sang hắn, có hơi giật mình nói: "Giữa chúng ta vốn dĩ là địch chẳng phải bạn, đâu ra phản bội như ngươi vừa nói."
"Nhưng mà, nếu ngươi chịu thần phục dưới trướng ta thì mấy tên nhân loại này đều tặng cho ngươi."
Sắc mặt Hách Lôi Tư sầm xuống, A Nô Bỉ nói như vậy là muốn bảo vệ mấy tên nhân loại kia.
Đàm phán không có kết quả, chỉ có thể khai chiến, A Nô Bỉ cùng Bạch Tà liếc nhìn nhau một cái, nơi này là ven khe, yêu ma Hách Lôi Tư mang đến cũng không nhiều, hơn nữa cực kì kiêng kị năng lực của Lạc Hằng, nhất thời không dám tiến lên phía trước.
Hơn mười ngày trước, cái cảm giác linh hồn bị bỏng cháy kia, kí ức hãy còn mới mẻ.
Hiện trường nhất thời cứng đờ, yêu ma không dám tới quá gần ven khe, mà Lạc Hằng cũng cảnh giác yêu ma, nhìn cái khe, đang do dự xem có nên xuống điều tra hay không, lúc này Cốt yêu lại mở miệng, "Lạc Hằng, chủ tử ta không phải Hách Lôi Tư mà là một người khác, ngươi cứu ta ra ngoài thì ta sẽ nói người sau lưng cho ngươi, còn có tình huống của nữ nhân ngươi muốn tìm kia."
Mí mắt Lạc Hằng hơi nhấc lên, không dao động.
"Có liên quan đến đồ đệ ngươi."
Bước chân Lạc Hằng dừng lại, con mắt rốt cuộc cũng nhìn về phía nó.
"Nhưng ta muốn ngươi thề trước, chỉ cần ta trả lời xong vấn đề của ngươi, ngươi sẽ giúp ta gỡ