Lạc Hằng ở một bên cẩn thận suy xét về những lời A Nô Bỉ vừa nói, có chút khó hiểu, hắn từ miệng Bạch Tà biết được, Yến Hàn Mặc này bình thường luôn đãi nhân ôn hòa, cũng chưa nghe ai nói qua người này từng tạo ra trận địa chấn to lớn nào cả, trên thân toàn sát khí thì từ đâu mà có.
Mà chính hắn năm đó chỉ một lòng nhào lên người Bạch Tà, người nào không liên quan tới cốt truyện cũng đều không để ý lắm, chẳng lẽ vẫn là vì có liên quan đến sư tôn của Yến Hàn Mặc sao?
Nhưng nếu cứ trốn đi như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, Bạch Tà không thể cùng Yến Hàn Mặc giao thủ, nếu Yến Hàn Mặc thật sự đột phá được đại tông sư, lại quấn lên Bạch Tà, sau lúc giao thủ nhất định sẽ bị bại lộ.
Vì kế hiện tại, hắn chỉ có thể tự mình rời đi, trước giả vờ chết, sau lại đi một chuyến đến gặp tông chủ Huyền Thiên phái, nhưng Lạc Hằng vừa nói ra liền bị Bạch Tà phủ quyết.
"Nếu ngươi muốn đi, ta sẽ bồi ngươi, ta sẽ tận lực khắc chế bản thân.
" Ánh mắt Bạch Tà gắt gao khóa hắn lại, "Người hắn muốn đối phó chính là ta, nếu ngươi muốn một mình giải quyết vấn đề, ta sẽ không để ngươi đi, cũng sẽ không làm ngươi lại nhúng tay vào chuyện của ta.
"
"Ta không nghĩ lại phải chờ mười năm, càng không nghĩ lại thấy ngươi bị người khác khống chế.
"
Lạc Hằng thờ dài nhẹ một hơi, suy nghĩ một lát sau vẫn là từ bỏ cái ý tưởng này.
Nhìn bộ dáng rối rắm của hai người bọn họ, A Nô Bỉ cười nhạt nói: "Ta thật sự không rõ, đồ đệ này của ngươi rốt cuộc có chỗ nào hơn người, người sau màn kia muốn lòng vòng hại đồ đệ ngươi, rõ ràng là chuyện có thể rút đao liền có thể xử lý, lại cố tình làm nhiều chuyện dư thừa như vậy.
"
Lạc Hằng nhàn nhạt nhìn qua hắn nói: "Trước mười lăm tuổi còn chưa tụ được linh khí, lại chưa tới 40 tuổi đã là đại tông sư, năm ngươi 40 tuổi đó đang làm gì? "
Tuy rằng biết có vận khí tăng thêm, nhưng trong đó cũng không thể thiếu sự nỗ lực cùng thiên phú của y, hơn nữa cũng bởi vì hắn làm thay đổi cốt truyện dẫn đến việc vài cơ duyên tốt của y đều bị người khác đoạt.
Nhìn đáy mắt đắc ý của Lạc Hằng, A Nô Bỉ nhếch miệng, "Tuổi của bọn ta lại không phải tính như các ngươi, nếu các ngươi không tu luyện, trăm tuổi liền kết thúc, còn bọn ta trăm tuổi mới thành niên.
"
Lạc Hằng cười cười, cũng không giải thích nhiều, chỉ là khi đối với Bạch Tà ý cười lại thu xuống.
"Là cùng một người sao?" Bạch Tà hỏi.
Nghe được y dò hỏi, Lạc Hằng nói: "Theo trực giác của ta thì không phải cùng một người.
"
Hiện tại một vài cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo nguyên tác, kỳ thật hắn cũng không rõ lắm, vì cái gì mà liền cơ duyên của Bạch Tà đều cướp đi, còn lừa gạt nữ chủ đọa ma, hơn nữa khiến Bạch Tà cùng Thời Lan Trạch tàn sát lẫn nhau, vì sao lại thả ma thần ra, lại vì sao muốn dẫn Bạch Tà nhập ma, tuy rằng trong nguyên tác Bạch Tà có tâm ma, nhưng khi hắn chết cốt truyện đã sớm qua, mà hiện tại người nọ vẫn luôn cố chấp muốn Bạch Tà bại lộ chuyện nhập ma.
Đủ hàng loạt các loại chuyện vi phạm nguyên tác, hệ thống không có khả năng khiến người nọ làm những việc này, nhớ đến năm đó, hệ thống vì buộc hắn phải đi cốt truyện, chính là vừa đấm vừa xoa.
"Ta chỉ có thể nói với ngươi là, người sau lưng ta kia cùng người đang ám hại ngươi, khả năng là đều đoán trước được tương lai của ngươi, nếu không ngăn trở ngươi, thì ngươi sẽ trở thành vương của thế giới này.
"
A Nô Bỉ cười nhạo một tiếng, "Vương cái gì chứ, ta thừa nhận hắn rất mạnh, nhưng lực lượng cường đại như này lại ngay cả bản thân hắn cũng đều không khống chế được, đến cùng thì cái đồ đệ này so với ngươi thì chỉ biết chết còn thảm hại hơn.
"
Lạc Hằng tất nhiên là biết, hắn cũng từng trải qua tâm ma, đoạn thời gian đó hắn đều điên rồi, nếu không phải hệ thống giúp hắn áp chế tâm ma, che chở một tia lý trí cuối cùng của hắn, liền tính hiện tại hắn quay lại thân thể của mình, chính hắn cũng đã trở thành công cụ giết chóc.
Cho nên hắn mới sợ hãi Bạch Tà cuối cùng sẽ thật sự trở thành loại người có xác không hồn thích giết chóc như vậy.
"Hết thảy tao ngộ trong nhân sinh của ta, liền vẻn vẹn bởi vì một lời tiên đoán.
"
Lạc Hằng khó mà nói ra thế giới này là một quyển sách, chỉ có thể gật gật đầu.
Bạch Tà siết chặt nắm tay, chỉ bởi vì một lời tiên đoán, khiến y cửa nát nhà tan, y cùng sư tôn tra tấn lẫn nhau gần 20 năm, liền y cũng đều tự cho rằng mình hận sư tôn, mà sư tôn không chỉ phải thừa nhận thống khổ, còn phải đeo bêu danh cả đời.
Hiện tại còn muốn đả thương người y yêu, vương của thế giới này, là cái chó má gì! Hắn tình nguyện cùng sư tôn chỉ là một người bình bình phàm phàm.
Đáy lòng Bạch Tà kịch liệt dao động, một cổ hận ý từ đáy lòng lan ra toàn thân, y phảng phất nghe được bên tai quanh quẩn thanh âm, giết đi, chỉ cần đem người của thế giới này đều gi3t chết, ngươi liền có thể cùng sư tôn ngươi ở bên nhau.
Một tia mát lạnh tẩm nhập vào giữa mày, Bạch Tà lấy lại tinh thần, ánh mắt tập trung trên người Lạc Hằng, lẩm bẩm nhỏ một tiếng, "Sư tôn.
"
Lạc Hằng cũng không nói gì thêm, nhẹ nhàng ôm lấy y một chút, tâm ma chôn ở đáy lòng người quá sâu, sẽ tùy thời nhân cơ hội mê hoặc nhân tâm.
"Trước nghỉ ngơi một hồi đi, hết thảy còn có sư tôn.
"
Bạch Tà nghe vậy, gật gật đầu, bọn họ tìm một chỗ, y ngồi xếp bằng suy nghĩ, đem cổ bạo động ở đáy lòng đ è xuống.
Lạc Hằng cũng ngồi xếp bằng ở bên cạnh y, cẩn thận giúp y chải vuốt, thẳng đến chạng vạng mọi người mới đứng dậy đi Huyền Thiên phái.
Bốn người bọn họ liên tiếp chạy đến mấy ngày, đi tới một cái trấn nhỏ cách đó không xa dưới chân Huyền Thiên phái, liền lưu lại qua đêm.
Bởi vì sợ bị người phát hiện dây dưa đến, một đoàn người Lạc Hằng đều dịch dung thay đổi dung mạo một chút.
Dung mạo của Lạc Hằng chỉ có người từng đi qua phụ cận Đọa Lạc Chi Uyên mới thấy qua, cho nên hắn chỉ cần trang điểm thêm một chút là được, còn Bạch Tà trên mặt thì dán đầy râu, hình dáng rõ ràng đều bị che dấu, thân thể Bạch Tà lại vô cùng cao lớn, vậy nên dịch dung xong liền thành một cái đại hán béo tốt.
Lạc Hằng nghiêng người nhìn y, thấy bộ dáng này, liền nở nụ cười.
Bạch Tà bất đắc dĩ, "Sư tôn.
"
Lạc Hằng chỉ phải thu liễm ngừng cười, ra vẻ nghiêm túc một chút, nhưng thực nhanh liền lại cười ra tiếng.
Bốn người thuê hai phòng, A Nô Bỉ vẫn là bộ dạng tiểu hắc cầu như cũ, lười biếng nằm trong lòng ngực Tiểu Linh Đang, lông ngắn màu đen bao trùm toàn thân, hai tròng mắt kim sắc đảo qua các vật phẩm trong tiểu quán hai bên đường, hai cái sừng nhỏ đón ánh nắng mà lóe sáng, cái đuôi nhỏ thì lại phất qua phất lại trên cánh tay Tiểu Linh Đang.
Tiểu Linh đang cúi đầu nhìn vật nhỏ trong lòng ngực, nghi hoặc, rõ ràng là yêu ma hung tàn như vậy, vì cái gì bản thể lại đáng yêu như thế chứ.
Cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Linh Đang, A Nô Bỉ nhấc lên mí mắt, liếc nhìn hắn nói: "Có việc?"
Tiểu Linh Đang: "! "
Cho hắn thu hồi câu đáng yêu kia.
"Thuê xong phòng rồi chưa,