Thẩm Không Thanh còn chưa biết, vì cậu làm thế nào cũng không về Thẩm gia, Thẩm Quốc Hào nhìn đứa con ruột ngày càng ưu tú, lại không thân cận với người của Thẩm gia, lại xem đứa con nuôi nuôi thế nào cũng không được, khuỷu tay luôn hướng ra bên ngoài, đã ngày càng bất mãn với Thẩm Gia Kỳ, thậm chí còn giận chó đánh mèo lên Đoạn Mạn Nhu.
Thẩm Quốc Hào sẽ không cảm thấy vì người trong Thẩm gia bao gồm cả ông ta đều lạnh nhạt với Thẩm Không Thanh, mới làm Thẩm Không Thanh lục đục nội bộ với Thẩm gia, ông ta chỉ cảm thấy Đoạn Mạn Nhu không chăm con tốt, bởi vì quá mức bất công mà yêu thương Thẩm Gia Kỳ, bỏ qua Thẩm Không Thanh, cho nên mới có cục diện xấu hổ bây giờ.
Bất luận thế nào, Thẩm Quốc Hào không định từ bỏ khuyên Thẩm Không Thanh về Thẩm gia, Thẩm Không Thanh biểu hiện càng ưu tú càng xuất chúng, Thẩm Quốc Hào càng không dễ dàng từ bỏ.
Mấy người gặp mặt năm nay của Thẩm gia, một chút cũng chẳng vui vẻ.
Thẩm Quốc Hào đi rồi, Tần Lãng mới xách theo bao lớn bao nhỏ đồ Tết vào cửa, trong miệng còn nhỏ giọng nhắc mãi: "Không Thanh, cậu đừng lo lắng, tôi ở lại ăn Tết cùng cậu, sẽ không để cậu cô đơn, còn người Thẩm gia, bây giờ bọn họ làm gì chắc chắn không phải chuyện tốt, cậu ngàn vạn lần đừng phản ứng bọn họ.
"
Tần Lãng ước gì Không Thanh đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ với Thẩm gia, như vậy, y mới có cơ hội trở thành người đặc biệt nhất trong lòng Không Thanh.
"Tôi không cần cậu ở lại.
" Tuy rằng Tần Lãng có thể ở lại đây cùng cậu ăn Tết thật sự làm Không Thanh cảm động, nhưng chính Tần Lãng còn có cả người nhà, Không Thanh không hy vọng chính mình là nguyên nhân làm Tần Lãng xa cách với người nhà người thân, nếu không, tội của cậu hẳn cũng phải to lắm.
Vì để Tần Lãng an tâm, Không Thanh vẻ mặt nghiêm túc giải thích: "Cậu không cần lo việc tôi ở một mình sẽ thấy cô đơn gì gì đó, với tôi mà nói, năm mới cũng chẳng khác ngày thường, dù sao đều ở phòng làm việc phát triển nghiên cứu game! "
Không đợi Không Thanh nói xong, Tần Lãng liền cợt nhả mà nghiêng người tới trước, ôm lấy bả vai Không Thanh, đánh gãy lời cậu nói, nửa đùa nửa thật nói: "Không Thanh, tự mình sa ngã là không đúng, một người cũng phải ăn Tết cho ngon lành chứ, lại nói, không phải còn có tôi ở lại với cậu sao? Nếu không phải cậu ngại về nhà tôi ăn Tết chung, tôi đã sớm túm cậu mang về nhà, cậu không biết đâu, bà ngoại tôi thích nhất chính là mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng như cậu đấy.
"
Nói đến đây, Tần Lãng còn làm bộ làm tịch thở dài, vuốt mặt, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Lúc tôi còn nhỏ, không thiếu mấy lần bị mẹ cùng bà ngoại tôi phun tào mà lớn lên, nhưng đâu thể trách tôi? Rõ ràng mẹ cùng bà ngoại tôi hồi trẻ đều là mỹ nhân nức tiếng xa gần, có lẽ là tôi kế thừa gen của ba và ông nhể, tổ tiên Tần gia lập nghiệp dựa vào quân công, trong máu tràn ngập phỉ khí cùng tháo hán khí(*), loại khí chất thư hương này xem như hoàn toàn không có duyên với Tần gia chúng ta, haizzz, lớn lên bự con cũng đâu phải tại tôi!"
Tần Lãng vừa nói vừa chọc cười, nghe được tiếng cười của Không Thanh, tâm tình tốt hẳn lên.
"Bây giờ tôi cũng chỉ có một điều ước, sau này tìm vợ, nhất định phải tìm một người lớn lên đẹp.
"
Không Thanh liếc Tần Lãng một cái, tức giận mà phun tào: "Thật sự cho rằng tìm một cô vợ đẹp có thể kéo giá trị nhan sắc của một thế hệ sao? Cậu cũng không sợ gen của mình kéo xuống à?"
Vốn dĩ, Tần Lãng muốn nhân cơ hội này thử Không Thanh một chút, thử xem thái độ Không Thanh, không ngờ lại biến khéo thành vụng, làm Không Thanh hiểu lầm ý của y, Tần Lãng hận không thể tự tát mình một cái, nhanh chóng giải thích: "Không phải vì đời sau, tôi cảm thấy tìm một người vợ đẹp, mang về nhà, mẹ thấy bà ngoại thấy, hẳn là sẽ không tiếp tục phun tào tôi lớn lên thô như thế.
"
Không Thanh ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá Tần Lãng một phen, nhìn đến nỗi da đầu Tần Lãng tê dại, hô hấp củng thả nhẹ, cũng không biết là khẩn trương cái gì.
"Thật ra cũng còn tốt.
" Không Thanh đưa ra kết luận, thật ra Tần Lãng lớn lên không tồi, tuy không phải loại hoa mỹ nam đang hot, nhưng thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, còn rất dễ nhìn.
"A?" Tần Lãng nhíu mày, trong lòng hoang mang không thôi, Không Thanh nói như vậy, là hài lòng hay không hài lòng với cái giao diện của mình thế?
"Ý của tôi là, cậu lớn lên cũng rất đẹp trai.
" Đây là lời nói thật lòng, diện mạo Tần Lãng khá sắc bén, là cái loại xen lẫn giữa thiếu niên với soái ca, chỉ cần y tiếp tục giữ phong độ, không tàn sớm, về sau chính là cái túi hormone di động, nam nữ đều quất!
Không Thanh khen mình đẹp trai kìaaaaa!
Tần Lãng ngượng ngùng sờ mũi, nhìn Không Thanh, nhỏ giọng khen ngược lại: "Cậu cũng đẹp!"
Thẩm Không Thanh thật sự là người đẹp nhất trong những người Tần Lãng từng gặp, nếu không phải Không Thanh lớn lên đẹp, Tần Lãng lúc trước cũng không chú ý tới không thanh giữa nhiều người như vậy, nhưng theo thời gian trôi qua, Tần Lãng tiếp xúc với Không Thanh ngày càng nhiều, quan hệ cũng ngày càng thân mật, hảo cảm mông lung của Tần Lãng dành cho Không Thanh dần dần lên men thành thích.
Hiện tại, Tần Lãng rốt cuộc hiểu được vì sao nhiều nữ sinh trong trường ngao ngao muốn sinh khỉ con cho Không Thanh như vậy, bởi vì tâm tinh của y cũng những nữ sinh đó giống nhau như đúc.
Nhìn bộ dáng thiểu năng của Tần Lãng, Không Thanh không nhịn được cười.
Không thể không thừa nhận, bởi vì có Tần Lãng bên cạnh, năm nay, tuy không quá náo nhiệt, nhưng Không Thanh cũng không thấy cô đơn.
Kỳ nghỉ đông qua đi, Tần Lãng về trường tiếp tục học, Không Thanh vì đậu vào đội tập huấn quốc gia nước Hoa Hạ, bắt đầu khua chiêng gõ mõ tiếp nhận huấn luyện.
Khoảng thời gian giữa tháng ba đầu tháng tư, công tác tuyển chọn đội đại biểu nước Hoa Hạ bắt đầu.
Tần Lãng rất coi trọng việc này, đã sớm xin nghỉ phía trường học, đi một đoạn đường dài, vì cổ vũ Không Thanh.
Không Thanh ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong lòng vẫn rất thực cảm động.
"Đã nói không cần cậu đi cùng, dựa vào thực lực của tôi, chỉ cần không phát huy thất thường, trúng cử đội đại biểu Hoa Hạ không thành vấn đề.
"
"Tôi biết Không Thanh cậu có thể.
" Tần Lãng cười theo, tuy y cũng rất tin tưởng vào thực lực của Không Thanh, nhưng y không nhịn được lo lắng, thay vì ngồi trong trường miên man suy nghĩ, học cũng học không vào, còn không bằng đi cùng Không Thanh, như vậy trong lòng y cũng có thể càng kiến định hơn một ít.
Cuối cùng, Không Thanh quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, thuận lợi trúng cử đội đại biểu Hoa Hạ, trở thành một trong sáu học sinh đại biểu cho Hoa Hạ xuất chinh dự thi Olympic toán học quốc tế năm nay.
Trong sáu người dự thi, tuổi Không Thanh nhỏ nhất, nhưng vì thực lực Không Thanh biểu hiện ra ngoài, tất cả mọi người không dám xem thường cậu, thậm chí hai giáo sư toán học dẫn đội còn ký thác kỳ vọng cao lên cậu, cho rằng cậu có thể thuận lợi giành ngai vàng, mang lại vẻ vang cho nước nhà.
Olympic quốc tế tổ chức mội năm một lần, mỗi lần tổ chức đều vào giữa tháng bảy, tính từ giờ trở đi, còn dư ba tháng thời gian để chuẩn bị.
Nhóm tuyển thủ được chọn