Đoạn Mạn Nhu gọi điện thoại cho Tô Cầm Tuyết, một lần, hai lần, Tô Cầm Tuyết vẫn chưa nhấc máy.
"Làm cái gì vậy? Như thế nào lại không tiếp điện thoại?"
Đây cũng là chỗ Tô Cầm Tuyết rất giỏi, Đoạn Mạn Nhu gọi điện thoại cho bà, mười lần bà cũng chỉ tiếp được một hai lần, những thời điểm khác đều thờ ơ mà nhìn tiếng chuông điện thoại vang lên rồi lại chậm rãi kết thúc, mục đích chính là làm Đoạn Mạn Nhu sốt ruột.
Đoạn Mạn Nhu vốn dĩ cũng không thông ming, càng sốt ruột càng sẽ dễ lộ ra sơ hở.
Lúc này, Đoạn Mạn Nhu sắp bùng nổ, gọi ba cuộc điện thoại, Tô Cầm Tuyết một lần cũng không nhấc máy, nói đối phương không phải cố ý, Đoạn Mạn Nhu chính mình cũng không tin.
Thời điểm Đoạn Mạn Nhu thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nói thầm "Tô Cầm Tuyết đang giở hoa chiêu gì", Không Thanh mở miệng nhắc nhở bà: "Tô nữ sĩ không nhận điện thoại, phỏng chừng là đang muốn dùng phương pháp này nói cho Thẩm phu nhân, đối với việc tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Thẩm nhị thiếu gia, bà sẽ không thỏa hiệp.
Phiền phu nhân nhắn tin cho bà ta, kéo dài thời gian vô dụng, muốn giải quyết vấn đề liền đến bệnh viện, nếu không, vợ chồng bọn họ liền chờ cảnh sát tới thăm hỏi đi"
Đoạn Mạn Nhu một bên gửi tin nhắn, một bên dò hỏi Không Thanh rốt cuộc có ý định gì.
Không Thanh nói: "Có ý định gì bà không cần xen vào, đem nguyên văn lời tôi nói gửi cho Tô nữ sĩ là được"
Đoạn Mạn Nhu không yên tâm, tin nhắn nhắn xong, ngón tay đặt trên nút gửi, lại chần chừ không ấn xuống, một lúc lâu sau, Đoạn Mạn Nhu mới do dự mở miệng, nhắc nhở Không Thanh: "Ừm, cái kia...vợ chồng Tô Cầm Tuyết rốt cuộc là cha mẹ ruột Gia Kỳ, mặc kệ thế nào, cũng đem cậu nuôi lớn như vậy, hoàn toàn xé rách mặt gì đó, vẫn là không cần thiết đi, cha mẹ nuôi đem cha mẹ ruột vào lồng giam, truyền ra ngoài, mặt mũi Gia Kỳ biết làm sao!"
Đối với việc Đoạn Mạn Nhu đổi trắng thay đen, Không Thanh lười để ý, không đảo tròng mắt tại chỗ.
Theo như Đoạn Mạn Nhu nói, Không Thanh không chỉ không thể trách tội Tô Cầm Tuyết, còn phải cảm ơn đối phương, rốt cuộc, người ta nuôi cậu lớn đến vậy.
A, cái logic chó má, cái gì mà ân dưỡng dục, nếu không phải Tô Cầm Tuyết phát rồ đổi con, nguyên chủ sao có thể lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, vô duyên vô cớ ăn nhiều khổ vốn không phải là của cậu như vậy.
Nói cho cùng, Đoạn Mạn Nhu cũng chỉ để ý mình Thẩm Gia Kỳ, như bà ta nói, vợ chồng Tô Cầm Tuyết mặc kệ nói thế nào đều là cha mẹ ruột Thẩm Gia Kỳ, nếu cha mẹ nuôi cùng cha mẹ ruột nháo đến quá khó coi, Thẩm Gia Kỳ kẹp ở bên trong sẽ vào thế khó xử, không dễ xử lí(?)
(trong bản qt ghi không hảo làm người tui không hiểu lắm nên đổi cho hợp ngữ cảnh, bà nào hiểu ới tui cái nha)
"Thẩm phu nhân đúng là có tâm địa từ mẫu" Không Thanh trong lòng cảm thấy châm chọc, lời trào phúng cũng buột miệng thốt ra.
"Chẳng qua, lời nói tục tĩu vẫn còn ở phía trước, Thẩm phu nhân nếu muốn đoạt quyền nuôi dưỡng Thẩm nhị thiếu, tốt nhất dựa theo lời nói của tôi mà làm, nếu không, phí nhiều công sức, cuối cùng giỏ tre múc nước công dã tràng(*), đừng trách tôi không nhắc nhở bà"
Không phải chỉ có Tô Cầm Tuyết mới có thể lạt mềm buộc chặt, lấy lui làm tiến, Không Thanh cũng sống học sống dùng(**), đem phương pháp Tô Cầm Tuyết sử dụng để gài Đoạn Mạn Nhu dùng lên trên người Đoạn Mạn Nhu, còn đừng nói, hiệu quả kinh người.
Không bao lâu, Tô Cầm Tuyết gọi lại.
Đoạn Mạn Nhu đắc ý dào dạt nhận điện thoại: "Tô Cầm Tuyết, không phải cô rất trầm ổn sao? Tôi gọi điện thoại cho cô, muốn thương lượng vấn đề sở hữu quyền nuôi dưỡng Gia Kỳ, cô lại không thèm bắt máy tôi! Thật sự cho rằng làm như vậy tôi sẽ không có cách nào sao? Nhìn xem, phong thủy luân chuyển, hiện tại còn không phải đến phiên cô chủ động gọi cho tôi à?"
"Cô rốt cuộc muốn làm gì?"
Đoạn Mạn Nhu quay đầu về phía Không Thanh, Không Thanh vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, không kiên nhẫn mà nói: "Thẩm phu nhân không cần cùng bà ta nói lời vô nghĩa, nói cho bà ta, muốn giải quyết vấn đề thì tới bệnh viện, bằng không, đừng trách tôi dùng thủ đoạn đặc biệt!"
Đoạn Mạn Nhu không biết thủ đoạn đặc biệt trong miệng Không Thanh là cái gì, nghĩ đến vừa rồi Không Thanh nhắc tới cục cảnh sát, cảm thấy không ổn, cũng liền vội vã mở miệng.
Nhưng là Tô Cầm Tuyết đã mơ hồ nghe được Không Thanh nói, trong thanh âm khó được lộ ra một tia nôn nóng.
"Đoạn Mạn Nhu, cô hiện tại ở bệnh viện?"
Đoạn Mạn Nhu hồi đáp
Tô Cầm Tuyết quyết tâm, nói: "Cô chờ trước, tôi tới đó ngay lập tức"
Trong lòng Tô Cầm Tuyết, nguyên chủ chính là một thằng nhóc hướng nội nhút nhát, hơn nữa còn tràn ngập nhụ mộ đối với bà, Tô Cầm Tuyết muốn nhìn xem, có thể mang Không Thanh về phe mình hay không, ép khô giá trị còn dư lại của cậu, lót đường cho Thẩm Gia Kỳ.
Tô Cầm Tuyết trong lòng bày bàn tính, kết quả vừa đến bệnh viện, bà liền trợn tròn mắt.
Không Thanh căn bản không cho bà sắc mặt tốt không nói, còn bày ra bộ dáng đàm phán, nói chuyện lại càng hùng hổ dọa người, nửa điểm cũng không lưu tình.
"Tô nữ sĩ, thời gian quý giá, tôi nói thẳng, tôi biết hai nhà mấy người đều muốn tranh đoạt quyền nuôi nấng Thẩm gia nhị thiếu gia, đừng vội, trước đó, chúng ta nói chuyện về vấn đề bồi thường thương tổn của tôi, chờ vấn đề này được giải quyết, việc quyền nuôi nấng Thẩm gia nhị thiếu cũng không còn là vấn đề"
Tô Cầm Tuyết không rõ nguyên do, Đoạn Mạn Nhu cùng Thẩm Quốc Hào cũng không hiều ra sao.
Không quan tâm biểu tình của ba vị đại nhân ở đây, Không Thanh ngồi thẳng thân mình, ngữ khí không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Tôi tra qua luật pháp, sử dụng bạo lực gia đình lâu dài, đối với thành viên gia đình tiến hành, trên mặt tinh thần tàn phá tra tấn, tình tiết ác liệt, cấu thành tội ngược đãi, có thể phán xử hai năm tù có thời hạn.
Hơn nữa, hôm nay tôi không chỉ đi cục cảnh sát báo án, còn đi phòng pháp y làm giám định thương tật, báo cáo biểu hiện, thương tật của tôi là trọng thương nguy hiểm đến tính mạng cấp hai, thuộc về thương tổn cá nhân nghiêm trọng, cho nên, Chu tiên sinh có hành vi bạo lực gia đình đối với tôi còn cấu thành tội cố ý gây thương tổn, cao nhất có thể phán 3 năm tù có thời hạn"
Một bên nói, một bên Không Thanh còn giơ lên túi văn kiện trong tay, bên trong là báo cáo giám định thương tật.
Công khai uy hiếp.
Tô Cầm Tuyết luống cuống, nhưng càng làm cho bà khủng hoảng vẫn còn ở phía sau.
"Tô nữ sĩ, bà có lẽ không biết, trong luật pháp còn nói, hành vi bắt cóc, lừa gạt phụ nữ và trẻ em, đều cấu thành tội lừa bán phụ nữ và trẻ em, có thể tù 5 năm trở lên, dưới 10 năm tù có thời hạn." Không Thanh cười, thừa thắng xông lên nói: "Tô nữ sĩ, bà cảm thấy hành vi đổi con của bà lúc trước, không thuộc về bắt cóc, lừa gạt trẻ em? Nói không chừng, trước khi Chu tiên sinh bởi vì tội ngược đãi cùng cố ý thương tổn mà chịu tù, bà liền sẽ vì tội lừa bán phụ nữ trẻ em mà vào tù trước một bước, cứ như vậy, hai vợ chồng các người cũng coi như có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
"Là tao xem thường mày!"
Tô Cầm Tuyết không thể không thừa nhận, bà trước kia xem thường Không Thanh, đứa nhỏ ngày thường nhìn vô thanh vô tức, ai biết thế nhưng chó cắn người không sủa.
Nhưng mà, Tô Cầm Tuyết cũng không dễ dàng nhận thua, đến lúc này rồi cũng không quên đào hố, muốn hố Không Thanh một phen.
"Ở chung mười mấy năm, tao cũng chưa nhìn ra mày thật ra là một thằng tâm cơ thâm trầm như thế"
Lời này, chính là táo bạo trắng trợn mách lẻo Đoạn Mạn Nhu cùng Thẩm Quốc Hào, liền tính dù không thể làm Đoạn Mạn Nhu cừng Thẩm Quốc Hào phòng bị cũng sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng bọn họ.
"Như nhau như nhau!" Không Thanh mới không để bụng cái nhìn của Thầm Quốc Hào và Đoạn Mạn Nhu đối với cậu, không chút khách khí mở miệng, phản kích Tô Cầm Tuyết: "Tôi cũng là ở chung mười mấy năm, cũng không nhìn ra Tô nữ sĩ kỳ thật là bà mẹ vĩ đại tâm địa rắn rết, khẩu phật tâm xà, trong ngoài không đồng nhất sao? Đều nói mẹ nào con nấy, có thể thấy được lời này vẫn là có đạo lý nhất định."
Bốn chữ Bà mẹ vĩ đại giống như một cái bạt tay vang dội,