Sau khi ăn xong, Không Thanh gọi Phó Hồng Thái đến thư phòng, chuẩn bị tâm sự với đứa cháu cả không làm người ta bớt lo này.
"Chú nhỏ, có chuyện gì không thể nói ở đây sao? Một hai phải đi thư phòng làm gì?"
Phó Hồng Thái có hơi sợ Không Thanh gọi cậu vào trong thư phòng tính sổ với cậu, theo bản năng muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ Phó lão gia tử, đáng tiếc, Phó lão gia tử vừa mới ăn cơm xong đã ra ngoài đi dạo với Phó lão thái thái, cũng không biết khi nào mới về, Phó Hồng Thái bây giờ chỉ có một mình, thế đơn lực mỏng, tứ cố vô thân.
"Chú nhỏ, vừa rồi cháu không biết lựa lời, chú đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với cháu nha."
Phó Hồng Thái sợ sệt, đáng thương hề hề nhìn Không Thanh, hy vọng có thể có được chút xíu thương hại.
Đáng tiếc, Không Thanh căn bản không để mình bị quay vòng vòng.
"Cho cháu hai lựa chọn, nếu không vào thư phòng với chú thì tiền tiêu vặt tháng sau của cháu đừng hòng mà lấy được, tự chọn xem nào?"
Phó Hồng Thái có sự lựa chọn sao?
Không có.
Đứng trước uy hiếp trừ tiền tiêu vặt, Phó Hồng Thái rất nhanh đã ngoan ngoãn.
Trong thư phòng, Không Thanh nghiêm túc kiểm tra bài tập của Phó Hồng Thái xong xuôi, trong lúc đọc đôi khi lại phát ra âm thanh khinh thường trào phúng, Phó Hồng Thái nghe thấy cả người đều thấy không được tự nhiên, hận không thể biến mất tại chỗ.
Chú nhỏ của mình năm đó khi còn đi học thành tích bi3n thái cỡ nào Phó Hồng Thái cũng biết, nghe nói từ trung học cơ sở tới phổ thông, thành tích thi cử của chú nhỏ chưa bao giờ ra khỏi top 3, là học bá được cả giáo viên lẫn bạn học công nhận.
So với chú nhỏ, thành tích của mình đúng thật là có chút không nỡ nhìn.
Phó Hồng Thái muốn khóc.
Sớm biết hôm nay chú nhỏ muốn kiểm tra bài tập, cậu chắc chắn sẽ nâng tinh thần học tập lên mười hai phần, tranh thủ thi đạt hạng cao chút, chứ chẳng phải giống như bây giờ, nửa vời, bị chú nhỏ lôi ra xử tội công khai.
"Cái thành tích này của cháu, đúng là làm người ta một lời khó nói hết."
Không Thanh sau khi kiểm tra bài tập của Phó Hồng Thái xong để lại một câu đánh giá như vậy, Phó Hồng Thái nghe xong cảm thấy không còn chỗ để dung thân, hận không thể tìm cái khe đất chui vào, tàng hình tại chỗ.
"Chú nhỏ, không phải là do cháu hơi qua loa thôi sao? Nếu mà cháu thi thố nghiêm túc, hẳn là có thể tăng thêm vài ba hạng nữa."
Tuy không biết chú nhỏ có tin hay không, nhưng Phó Hồng Thái vẫn thử giải thích vài câu, mục đích chỉ có một, chính là hy vọng chú nhỏ không nhân cơ hội trừ tiền tiêu vặt của cậu.
"Hồng Thái, chú còn chưa hỏi cháu, cháu có kế hoạch tương lai của mình không thế?"
Yêu cầu nhiệm vụ thứ hai mà nguyên chủ Phó Không Thanh đặc biệt nhấn mạnh phải bảo vệ tốt đứa cháu cả duy nhất này, Không Thanh nghĩ, cảm thấy điều này hẳn là không chỉ phải bảo vệ Phó Hồng Thái an toàn, mà còn bao gồm bồi dưỡng Phó Hồng Thái thành tài.
Trong cái nhìn của Không Thanh, nguyên chủ Phó Không Thanh giáo dục cháu trai Phó Hồng Thái rõ ràng không đủ tiêu chuẩn, nếu không cũng chẳng thể dạy đứa cháu cả này trở nên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, báo thù cũng chỉ biết đơn giản thô bạo, kết quả báo thù không thành, ngược lại tự đẩy mình vào tròng, đần đíu chịu được.
Nếu để Không Thanh tới dạy dỗ Phó Hồng Thái, tuyệt đối sẽ không dạy dỗ đứa cháu cả này trở nên ngốc bạch ngọt như này.
"Thì......!thì......" Phó Hồng Thái ngượng ngùng duỗi tay gãi đầu, muốn nói lại thôi.
"Sao thế, có chuyện gì khó nói với chú nhỏ sao?"
Tuổi tác giữa Phó Hồng Thái và Phó Không Thanh cũng không cách quá xa, tình cảm vẫn luôn khá tốt, Phó Hồng Thái nghe thấy Không Thanh nói như vậy lập tức thả lỏng cảnh giác, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng.
"Chú nhỏ, cháu nói cho chú biết, nhưng chú tuyệt đối đừng có chửi cháu mê muội mất ý chí đó nha."
Không Thanh nhướng mày, không nói chuyện.
Phó Hồng Thái còn đang vui vẻ căn bản không để ý tới biểu cảm mất tự nhiên của Không Thanh, miệng lưỡi lưu loát nói chuyện mà mình một lòng một dạ cân nhắc gần đây, còn mặt mày hớn hở, kích động dị thường mà nói ra.
Sau khi Không Thanh nghe xong lại càng cảm thấy Phó Hồng Thái là một đứa nhỏ tâm trí không thành thục, dạy dỗ cậu nhóc thành tài, gánh thì nặng đường thì xa.
"Nói cách khác, cháu gần đây vẫn luôn lập team chơi game với mấy đứa bạn học, chơi mê mẩn đến nỗi cả học hành cũng không rảnh lo, phải không?"
Nghe Không Thanh nói xong, Phó Hồng Thái giống như bị rót một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, lạnh thấu tim.
"Cháu cũng không cần căng thẳng vậy, không phải là chơi game sao? Mấy đứa nhóc từng tuổi này như cháu, không chơi game mới là lạ, yên tâm, chú không mắng cháu."
Phó Hồng Thái vẫn không yên tâm, lăn tròng mắt, đứng thẳng thân mình, ngữ khí nghiêm túc đảm bảo: "Chú nhỏ, chú yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ cố gắn học tập, bảo đảm sẽ không chậm trễ việc học."
Không Thanh thật ra không nghi ngờ lời nói này, rốt cuộc thì trong cốt truyện nguyên bản, Phó Hồng Thái chơi thì chơi, cũng không vì chơi game mà làm chậm trễ việc học, lúc thi đại học vẫn thi được thành tích không tồi, sau khi tốt nghiệp đại học trực tiếp ra ngước ngoài du học.
Nhìn đứa cháu trai đứng thẳng còn muốn cao hơn mình nửa cái đầu này, Không Thanh nhịn không được cười.
"Hồng Thái, không phải cấm cháu chơi game, chú chỉ hy vọng khi cháu chơi game cũng không trì hoãn việc học.
Như vầy đi, Hồng Thái, chú và cháu hứa với nhau, nếu lần sau thi cháu có thể thi vào mười hạng đầu trong lớp, hoặc là trên hạng hai mươi toàn khối, chú sẽ đưa cho cháu một con game chơi chắc chắn rất vui."
"Game gì thế?" Con trai tầm tuổi này rất ít đứa không có hứng thú với game, Phó Hồng Thái cũng giống vậy, Không Thanh nhắc tới game, còn là một con game chơi rất vui, Phó Hồng Thái lập tức bị mắc câu.
"Game thực tế ảo."
Lời vừa nói ra, Phó Hồng Thái lập tức ngây dại.
Game thực tế ảo đâu ra thế? Kỹ thuật game thực tế ảo không phải còn chưa hoàn thiện sao? Khi nào ra thị trường? Đứa nghiện game nặng như cậu sao không biết.
Nghi hoặc của Phó Hồng Thái viết rõ trên mặt, Không Thanh cũng không cố ý k1ch thích sự tò mò của cậu nhóc, mở miệng nói thẳng: "Chú quyết định thành lập một công ty phát triển game, chuyên nghiên cứu game thực tế ảo, kỹ thuật là từ chú ra, sản xuất thiết bị cũng sắp bắt đầu, muộn nhất là tuần sau có thể bắt đầu sản xuất."
"Thật vậy chăng?"
Phó Hồng Thái vừa nghe, vừa mừng vừa sợ, vui đến nỗi muốn nhảy dựng tới nơi.
Không Thanh cao thâm khó dò mà nở nụ cười.
Nhìn thấy bộ dáng thành thạo này của Không Thanh, Phó Hồng Thái càng tin vào lời Không Thanh nói, liên tục gật đầu nói: "Chú nhỏ, chúng ta đã hứa rồi đó nha, tuyệt đối không được đổi ý."
Phó Hồng Thái biết, dù chú nhỏ có muốn mở công ty phát triển game, chuyên nghiên cứu về game thực tế ảo, công khai mở bán game cũng yêu cầu khoảng thời gian không ngắn, bản thân mình muốn chơi con game thực tế ảo chưa chính thức ra thị trường này đầu tiên nhất định phải lấy lòng chú nhỏ, để cậu cho mình một slot bên trong.
"Một lời đã định."
Phó Hồng Thái cảm thấy mỹ mãn sau khi có được lời bảo đảm, rời khỏi thư phòng, sau đó trở lại phòng mình, bắt đầu bật đèn học thâu đêm, dồn hết sức nghiêm túc đọc sách, bộ dạng khắc khổ nỗ lực kia đủ để làm cho bất kì một vị phụ huynh nào lo lắng về thành tích học tập của con cái cảm thấy vui mừng.
Dăm ba câu đã lừa được Phó Hồng Thái cam tâm tình nguyện nghiêm túc học tập, Không Thanh sau đó mới bắt đầu vùi đầu viết quy hoạch sự nghiệp của cậu.
Còn vấn đề nghiên cứu game thực tế ảo, Không Thanh đã có kinh nghiệm thành công trong thế giới nhỏ đầu tiên, đối với Không Thanh mà nói, kỹ thuật game thực tế ảo đều đã có sẵn, phục chế một một rồi dùng trực tiếp là được.
Lúc này, chỗ tốt của việc trải qua nhiều thế giới nhỏ được thể hiện, rốt cuộc thì học được nhiều thứ, kinh nghiệm đều có thể rập khuôn sử dụng lại, không cần lại lãng phí thời gian học lần nữa.
Một tuần sau, công