Dịch bởi Axianbuxian12
Nửa tiếng sau.
Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên ngồi trong phòng nghỉ của đồn công an ăn mì gói.
Kỷ Phong Miên còn thấy hơi ấm ức, nhỏ giọng làu bàu, "Này, bây giờ không có ai, cậu có thể nói cho tôi chưa? Sao lại không cho tôi đánh trả."
Khi nãy Khương Nam Thư chỉ giải thích một câu "đánh nhau", sau đó thì đám bên trường nghề bị khống chế, bọn chúng bị dẫn về đồn.
Khương Nam Thư sát lại, nói nhỏ: "Nếu cậu đánh trả thì bây giờ cậu phải ngồi với đám kia để bị tra hỏi rồi chứ không phải ngồi ở đây ăn mì đâu."
Ngọn nguồn sự việc rất rõ ràng.
Mọi chuyện đều được máy quay ghi lại, cả quá trình họ chỉ bị động chịu đòn, không đánh trả."
Trong đồn còn có nữ cảnh sát có con đang học Ngũ trung, nghe nói Khương Nam Thư là con nhà người ta.
Lẽ đương nhiên, bọn họ được đưa vào phòng nghỉ để ghi lời khai, cảnh sát biết bọn họ chưa ăn cơm thì lại mang mì gói tới.
Kỷ Phong Miên nghe tới đó mới chậm chạp phản ứng lại, "Ý cậu là, cậu cố ý dẫn dụ bọn chúng tới đây?"
"Ừm, chỗ đó có máy quay an ninh, hơn nữa vào giờ này mỗi ngày đều có cảnh sát đi tuần tra qua." Khi bị đám người Tóc vàng chặn trong hẻm thì Khương Nam Thư đã nghĩ xong cách thoát thân.
Kỷ Phong Miên hơi ngẩn ra, "Sao cậu biết giờ cảnh sát đi tuần qua?"
"Mỗi ngày đạp xe về đều đi qua đây, người bình thường cũng sẽ nhớ."
Kỷ Phong Miên: "Không, người bình thường sẽ không nhớ."
Hắn dùng 1 phút để khâm phục đầu óc của Khương Nam Thư, sau đó lại nhớ tới một chuyện.
"Không đúng."
Khương Nam Thư: "Không đúng chỗ nào?"
"Nếu tôi không tới thì cậu định chịu bị đánh à?"
Hôm nay hai người đã hẹn là Kỷ Phong Miên đi xử lý chuyện Triệu Ân Du, Khương Nam Thư thì tự về nhà.
Nếu không phải Kỷ Phong Miên đụng phải Trần Học Lễ thì bọn họ không thể gặp nhau.
"Không thì sao."
Khương Nam Thư cảm thấy Kỷ Phong Miên rất lạ, lúc bị đánh không thể đánh trả cũng không nóng nảy như thế này.
"Vậy...vậy không được."
Kỷ Phong Miên không nói rõ cái gì không được, dù sao cũng không được, "À phải, lần trước ở tiệm thú cưng cậu nói cơ thể cậu không tốt, bị đánh dễ có chuyện."
Khương Nam Thư gật đầu, "Đúng là vậy, tôi tính toán chịu đòn, tuyệt mọi hậu hoạn."
"Cái gì? Tuyệt mọi hậu hoạn?"
Khương Nam Thư đột nhiên thở dài một hơi, thành thật nói: "Tiếc là cậu chặn đánh giỏi quá, nếu không nứt từ 3 cái xương sườn trở lên là có thể được giám định là bị thương mức độ nhẹ, có thể khiến bọn họ bị tạm giam hình sự."
Thân thể anh quả thực không tốt lắm, xương dễ nứt gãy hơn người thường, đây cũng là nguyên nhân lần trước anh cảnh báo Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên nghe mà ngớ người, "Là..là sao?"
"Tạm giam hình sự không phải chỉ giam mấy ngày rồi được thả đâu."
"Cậu là ma quỷ hả?" Kỷ Phong Miên không dám tin thiếu niên có tướng mạo đẹp đẽ đang đứng trước mắt hắn lại có thể bình tĩnh nói ra những lời khủng bố như vậy.
Khương Nam Thư: "Đây là cách tốt nhất."
Kỷ Phong Miên cúi đầu ăn mì, không dám phản bác.
Hai người im lặng ăn mì, im lặng mấy phút, một cô cảnh sát đẩy cửa bước vào.
Cô cảnh sát ngồi đối diện hai người, "Cô đã hiểu kha khá chuyện này rồi, bây giờ cô sẽ ghi chép lời khai của hai cháu."
"Vâng."
Sau khi ghi lời khai theo đúng quy trình, cô cảnh sát hỏi: "À phải, hai đứa báo cho người nhà tới đón đi."
Kỷ Phong Miên gật đầu: "Vâng, cháu sẽ gọi chú Tôn tới đón."
Cô cảnh sát: "Chú Tôn? Tốt nhất là người giám hộ của cháu tới đón."
"Bố cháu ở An Bình, trong thời gian ngắn không thể tới, bên chỗ chú Tôn có giấy ủy quyền có thể toàn quyền xử lý."
Chú Tôn trong lời của Kỷ Phong Miên là học trò của luật sư Lý, mở một văn phòng luật ở Lễ Châu, thế nên đương nhiên là người thuận tiện chăm sóc cho Kỷ Phong Miên nhất.
"Cũng được." Cô cảnh sát nhìn về phía Khương Nam Thư, "Vậy còn cháu?"
"Người nhà cháu không tiện tới đây."
Cô cảnh sát cho rằng Khương Nam Thư sợ bị mắng nên cười hiền hậu nói: "Không sao đâu, chuyện này không phải lỗi của cháu, số điện thoại của bố mẹ cháu là bao nhiêu? Để cô nói chuyện giúp cho."
Khương Nam Thư: "Bố mẹ cháu đã qua đời rồi, người giám hộ hiện tại là bà nội của cháu."
"À, là như vậy sao, vậy số của bà cháu là bao nhiêu?"
Khương Nam Thư do dự một hồi nhưng vẫn đọc ra một dãy số, "Số điện thoại là 86xxxxx."
Cô cảnh sát cầm lấy điện thoại, bấm số gọi rồi mở loa ngoài, "A lô, chào bà, cho hỏi là nhà của Khương Nam Thư phải không?"
Người nghe máy là một thiếu niên.
"Khương Nam Thư? Ai nói đây là nhà của thằng sao chổi đó? Cô gọi nhầm số rồi."
Cô cảnh sát nhíu mày, "Cô ở bên sở cảnh sát Giang Trinh, cô muốn tìm bà của Khương Nam Thư."
"Chậc, bà ơi! Thằng sao chổi gây chuyện rồi! Cảnh sát tìm tới nhà rồi!"
Giọng của thiếu niên đầy vẻ cười cợt, Kỷ Phong Miên nghe mà tức giận, nếu không phải đang ở trước mặt cảnh sát thì hắn đã đập bàn đứng dậy cướp điện thoại mắng người rồi.
Sắc mặt cô cảnh sát cứng lại, cô ngẩng đầu nhìn Khương Nam Thư một cái nhưng lại thấy đối phương không quá để ý.
Qua một hồi, một giọng nói già nua vang lên, "A lô, cảnh sát à, chuyện của đứa xui xẻo đó thì đừng tới tìm bà già này, tôi không quản."
Ngữ khí cô cảnh sát nghiêm túc, "Bà là người giám hộ của thằng bé, Khương Nam Thư vẫn chưa thành niên, trên pháp luật bà phải có trách nhiệm chăm sóc thằng bé."
Vừa nói hết thì bà lão bên kia đã bắt đầu la lối ăn vạ, "Ôi trời ơi, cảnh sát ỷ thế hiếp người, một bà già không được học hành như tôi không hiểu trách nhiệm gì hết, tôi chỉ sợ thằng xui xẻo đó hại chết bà già này thôi! Mấy người có giỏi thì tới đây mà bắt bà già này..."
Làm càn.
Cô cảnh sát nhíu mày ngắt máy, cuối cùng cũng hiểu sao Khương Nam Thư lại nói không tiện rồi.
Cô thở dài nói: "Nếu đã như vậy, cháu kí vào đây rồi có thể đi."
"Vâng." Khương Nam Thư gật đầu, cầm bút lên kí tên.
Cô cảnh sát cầm bản ghi chép đi, Khương Nam Thư vẫn chưa đứng dậy.
Ngôn Tình Cổ Đại
Kỷ Phong Miên mở miệng nhưng lại không biết nói gì, sau một hồi mới ấp úng hỏi: "Cậu...cậu vẫn ổn chứ?"
Khương Nam Thư cúi đầu, trong tay anh cầm chiếc cốc, hơi nóng bốc lên che mờ đi đôi mắt anh.
"Ừ, quen rồi."
Kỷ Phong Miên còn muốn hỏi thêm nhưng lại bị cắt ngang.
"À phải, đợi lát nữa luật sư của cậu tới, cậu bảo chú ấy đòi bồi thường nhiều vào."
Não Kỷ Phong Miên còn chưa load