Kỷ Phong Miên ngẩng đầu lên nhìn thấy một gương mặt xa lạ mà lại khiến hắn nóng máu.
An Khả Hạ - cái kẻ có mưu đồ bất chính với Khương Nam Thư.
Hắn nhíu mày, đưa mắt đánh giá người trước mặt, "Cậu là ai? Tôi không uống nước của người lạ."
Mặt An Khả Hạ thoáng chốc đỏ lên.
Khi nãy cậu ta nhìn thấy Kỷ Phong Miên nói chuyện với cán bộ thể chất rồi còn nhìn cậu ta mấy cái, điều này cho cậu ta dũng khí tới đây đưa nước.
Cậu ta lắp bắp nói, "Tớ...tớ là An Khả Hạ bên lớp Tự nhiên 4."
"Ờ, tôi không uống nước khoáng." Kỷ Phong Miên lạnh lùng từ chối.
Bây giờ hắn đang rất bực tức, không cho người đang trước mặt một đấm đã là may, An Khả Hạ này còn dám sấn tới đây.
Không đánh không phải vì đây là trường học mà vì hắn chưa biết An Khả Hạ có quan hệ gì với Khương Nam Thư.
Nếu hai người họ thật sự là bạn bè mà ra tay bừa bãi thì hắn sẽ không có lý, không chừng Khương Nam Thư còn sẽ nổi giận.
Như vậy không có lợi.
Ngay cả bản thân Kỷ Phong Miên cũng không hề phát hiện ra, đây là lần đầu tiên hắn không tức giận rồi ra tay ngay mà đè nén tính khí rồi cân nhắc thiệt hơn.
Bác sĩ tâm lý của hắn mà biết được tin này chắc sẽ mừng rớt nước mắt.
"À, không sao, tớ còn mua cái khác."
Duồng như An Khả Hạ là một người tốt tính, bị Kỷ Phong Miên từ chối mà không hề tức giận, ngược lại còn cười nói rồi lấy một ly trà sữa ra.
"Cho cậu cái này."
Kỷ Phong Miên liếc một cái, "Tôi không uống trà sữa."
"Hả?" An Khả Hạ hơi bất ngờ, "Nhưng lần trước cậu đã uống hết ly trà sữa đó mà? Ly này có vị giống hệt lần trước..."
Kỷ Phong Miên đột nhiên nhìn An Khả Hạ, "Cậu có ý gì? Lần trước nào?"
"Là..là ly trà sữa tớ nhờ Khương Nam Thư đặt lên bàn của cậu, cậu...cậu ấy không nói sao?" An Khả Hạ cười ngại ngùng, "Mà không sao, chắc Khương Nam Thư quên thôi, không trách cậu ấy, cậu ấy bận học nên không nhớ mấy chuyện nhỏ này đâu."
Kỷ Phong Miên càng nghe càng bực bội, mở miệng nói, "Cậu đúng là người kì quặc, không đưa nước cho người lớp cậu mà chạy sang đưa cho đối thủ là tôi làm gì? Trận đấu đã kết thúc, cậu hối lộ tôi cũng vô dụng, lớp cậu thua chắc rồi."
Lại còn "không trách Khương Nam Thư" chứ, Khương Nam Thư đồng ý đưa trà sữa cho hắn dù không phải Khương Nam Thư mua nhưng anh cũng đã đặt lên bàn của hắn.
An Khả Hạ đã là gì!
Gương mặt thanh tú của An Khả Hạ đầy vẻ ngượng ngùng, nhưng cậu ta lại không muốn từ bỏ cơ hội được nói chuyện với Kỷ Phong Miên.
Cậu ta nói nhỏ: "Có..có phải vì chuyện của Khương Nam Thư nên cậu không vui? Hoàn cảnh nhà cậu ấy không tốt lắm nên mới..."
"Ý cậu là gì?" Kỷ Phong Miên giấu đi vẻ mất kiên nhẫn, hỏi An Khả Hạ.
An Khả Hạ này có vẻ biết được nội tình.
Nếu có thể biết được chuyện của Khương Nam Thư thì hắn có thể nhịn An Khả Hạ đáng ghét này một chút.
"Thì..cậu ấy sống một mình, kinh tế khá khó khăn.
Lúc trước cậu ấy không có bạn có lẽ là vì không biết cách hòa hợp với bạn bè, sau khi cậu chuyển tới thì đối xử với cậu rất khác..." akh nói nhỏ, "Phó hiệu trưởng rất coi trọng Khương Nam Thư, có nhiều chuyện đều nói với cậu ấy, chắc cậu ấy hiểu rất rõ về cậu."
Kỷ Phong Miên không hiểu mấy câu nói vòng vo của akh, trong đầu hắn chỉ có câu "Khương Nam Thư đối xử với cậu rất khác".
Hắn vui vẻ hẳn lên nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Cho dù akh nịnh hắn nhưng cậu ta vẫn là người có mưu đồ với Khương Nam Thư.
"Ờ, có vẻ cậu cũng biết rất nhiều?" Hắn hỏi lại.
akh mỉm cười, "Hồi lớp 10 tớ là lớp trưởng nên cũng phải quan tâm tới bạn cùng lớp.
Tớ thấy Khương Nam Thư không có bạn nên hỏi thăm về cậu ấy nhiều hơn một chút."
Nói đến đây, cậu ta lại tỏ ra cô đơn, "Đáng tiếc, dường như cậu ấy không để ý tới tớ, cũng vì tớ chưa đủ tốt, chưa đủ ưu tú, không giống cậu ấy, lần nào cũng đứng nhất nên không cần để ý tới người khác..."
Còn phải nói, đương nhiên Khương Nam Thư không để ý cậu, chỉ có tôi mới có thể làm bạn với Khương Nam Thư thôi.
Càng nghe Kỷ Phong Miên càng thấy sự lạnh nhạt ngày hôm của Khương Nam Thư cũng chẳng là gì.
Hắn đã có được đãi ngộ có một không hai rồi, hắn còn cầu gì nữa.
Khương Nam Thư lạnh nhạt chút cũng không nghiệm trọng, hắn lại nghĩ cách kéo gần khoảng cách giữa hai người là được!
Chốt!
Nghĩ là làm.
Kỷ Phong Miên đứng dậy, hắn thấy tiếng còi kết thúc trận đấu đã vang lên nên cầm cặp sách với áo khoác đi luôn.
"Kỷ Phong Miên, trà sữa..."akh nói được một nửa đã bị cắt ngang.
"Ngày mãi tôi sẽ đưa cho cậu tiền trà sữa lần trước, tôi không uống đồ của người lạ." Khi nói hết câu thì người đã chạy xa mấy mét.
akh cầm ly trà sữa đứng trên sân bóng vẻ mặt buồn bã.
Quả nhiên Kỷ Phong Miên giống với những gì chú Kỷ nói, khó tiếp cận cũng khó lấy lòng.
***
Lúc này Khương Nam Thư đang vướng vào rắc rối.
Anh vừa mua xe đạp xong thì bị một đôi tay gầy gò nhăn nheo kéo lại.
Bà lão đầu tóc bạc trắng khóc lóc, "Mày có tiền mua xe mới mà lại không có tiền cho bà mày chữa bệnh!"
"Mẹ ơi, tại chúng con vô dụng, không có tiền cho mẹ chữa bệnh..."
Người đàn bà trung tuổi dang dìu Phan Xuân Hoa là thím của Khương Nam Thư.
Người đàn ông trung niên đứng đằng sau vẻ mặt ngượng ngùng là chú anh - Khương Kiến Bân.
Thấy Khương Nam Thư nhìn sang thì kéo tay vợ, "Hiểu Mai, chúng ta về đi, về rồi nói, Nam Thư là học sinh..."
"Ông im miệng cho tôi!"
Một câu trách mắng khiến Khương Kiến Bân rụt tay lại không dám lên tiếng nữa.
Ánh mắt Khương Nam Thư rời đi không chút dao động, anh lại nhìn sang thiếu niên đứng bên cạnh, em họ của anh - Khương Tử Duệ.
Khác với Khương Nam Thư, Khương Tử Duệ đi giày thể thao mẫu mới nhất, tay thì đeo đồng hồ thông minh mới ra, ngay cả chiếc kính cũng là hàng xịn.
Khương Kiến Bân bất quá là một công nhân bình thường trong doanh nghiệp nhỏ, mức lương có thể tạm nuôi mấy miệng ăn, thế nên bọn họ mới nhắm tới anh.
Anh nhìn vở kịch trước mặt như một người ngoài cuộc.
"Mày lấy tiền dưỡng lão của bà để đi học, sức khỏe bà không tốt, bây giờ bảo mày lấy tiền học bổng ra cho bà chữa bệnh thì đã sao!"
"Mẹ, thằng ăn cháo đá bát này vô tâm vô phế, mẹ có chết trước mặt nó thì nó cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.
Mẹ quên rồi sao, lúc tro cốt của bố mẹ được đưa về nó cũng chẳng hề đỏ mắt..."
Lời của Triệu Hiểu Mai quả thật khó nghe, Khương Nam Thư cảm thấy vô vị.
Khi bị ngăn lại thì anh đã nghĩ trước những việc tiếp theo sẽ xảy ra.
Quả nhiên, mọi chuyện đều giống như anh nghĩ.
Ngay cả lời nói