Dịch bởi Axianbuxian12
Ngày hôm sau, khi Kỷ Phong Miên tỉnh lại thì nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ.
Đây là...bệnh viện?
Hắn ngồi dậy rồi nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhắn.
Tiểu Miên, chú làm thủ tục xuất viện cho cháu rồi, lát nữa cháu nói với y tá một tiếng là được, chú còn có việc phải về An Bình trước.
Lý Kính Tùng.
Sao chú Lý lại tới đây?
Kỷ Phong Miên day day sống mũi, sao hắn không nhớ ra chuyện sau khi ngất đi vậy.
A—
Ngất?
Kỷ Phong Miên tự nhiên đỏ mặt, trước khi ngất Khương Nam Thư đã ôm lấy eo của hắn.
Lúc đó trong đầu hắn đang loạn cào cào, hắn ngây ra như phỗng rồi mất đi khả năng tư duy.
Hắn biết chuyện này không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?
Kỷ Phong Miên không nghĩ ra được nên quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Vừa bước vào nhà vệ sinh thì hắn lại nhìn thấy một tờ giấy nhớ dán trên mặt gương.
Nét chữ quen thuộc.
An Khả Hạ không có ý tốt, muốn giở trò ly gián, đừng tin lời cậu ta nói.
Khương Nam Thư không thích tiếp xúc quá gần với người khác, đừng suốt ngày bám lấy cậu ấy, sẽ làm cậu ấy sợ chạy mất.
Kỷ Phong Miên cầm tờ giấy, khịt mũi coi thường.
Hừ, quả nhiên, An Khả Hạ có ý đồ xấu với Khương Nam Thư, tao đã sớm nhận ra rồi còn cần mày nhắc chắc?
Còn Khương Nam Thư...
Kỷ Phong Miên nhớ lại chuyện ngày hôm qua thì không khỏi đắc ý, nào có chuyện Khương Nam Thư không thích gần gũi người khác, hôm qua Khương Nam Thư còn chủ động ôm hắn cơ mà.
Nhưng mà trước đó Khương Nam Thư đột nhiên lạnh nhạt lại khiến Kỷ Phong Miên có chút cảnh giác.
Tuy "hắn"buổi tối có hơi ngu ngốc nhưng có đôi lúc đều luôn nói rất đúng.
Ví như, bỗng nhiên muốn về thăm Lễ Châu, rồi lại chuyển trường tới Lễ Châu.
Hắn quyết định nghe theo lời khuyên lần này, không suốt ngày dính lấy Khương Nam Thư để tránh đối phương phản cảm.
Nhưng mà, nếu không dính lấy Khương Nam Thư thì hắn lại thấy chỗ nào đó sai sai, hay là tìm trợ giúp?
Người trợ giúp nhanh chóng được xác định, chính là Triệu Sâm đang ở An Bình xa xôi.
Triệu Sâm là một người tính cách khéo léo, đặc biệt là cách đối nhân xử thế, mới mười mấy tuổi đời nhưng đã xử lsy vô cùng thỏa đáng.
Kỷ Phong Miên gọi một cuộc điện thoại, "Sâm Tử, có chuyện này muốn hỏi mày."
Triệu Sâm: "Phong ca, lâu vậy không gặp mà mày cũng chẳng hỏi han anh em được câu nào, thẳng thắn thế?"
Kỷ Phong Miên cười mắng, "Biến, mày có thấy gớm không hả."
Triệu Sâm: "Nói đi, chuyện gì?"
"Ở Lễ Châu tao quen được một người bạn, cậu ấy không muốn để ý tao cho lắm, mãi mới nói chuyện được vài câu rồi lại đột nhiên lạnh nhạt."
Triệu Sâm: "Vậy đổi người bạn khác phải là được à, Phong ca muốn làm bạn với ai thì đó là phúc của người đó, không cảm kích thì tìm người khác."
Kỷ Phong Miên không hài lòng, "Mày lảm nhảm gì đấy, đương nhiên không thể đổi, tao chỉ vừa mắt mình cậu ấy, người khác không được."
Ban đầu giọng Triệu Sâm có vẻ uể oải, nghe thấy Kỷ Phong Miên nói vậy thì thấy hứng thú, "Phong ca, không phải là mày...biết yêu đấy chứ?"
Nói thật, người trong giới bọn họ đều sống rất buông thả phóng khoáng.
Từ cấp 2 đã bắt đầu yêu đương hẹn hò, chỉ có Kỷ Phong Miên là ngoại lệ, trước giờ chưa hề yêu đương.
Con gái theo đuổi hắn không ít, hắn bằng lòng đi trượt tuyết trượt ván hay leo núi nhưng không muốn đi hẹn hò với con gái.
Mọi người đều nghĩ là Kỷ Phong Miên chưa thông suốt.
Triệu Sâm cười hơ hớ, không ngờ Kỷ Phong Miên mới chuyển trường hơn 1 tháng thì trái tim đã rục rịch rồi.
Cậu ta lên tình thần, chỉ hận không thể truyền thụ hết kinh nghiệm tình trường cho Kỷ Phong Miên, "Chuyện này không thể vội vàng, phải có chừng mực, mày mới chuyển tới 1 tháng nên tiến độ không thể quá nhanh, lúc gần lúc xa mới đúng đắn."
""Xa" mà mày nói có nghĩa là gì?" Kỷ Phong Miên ngập ngừng hỏi.
"Qua lời mày kể thì đó là một người rất có tâm phòng bị, đương nhiên là phải để người ta làm quen với mối quan hệ hiện tại rồi từ từ đột phá."
Triệu Sâm xoa xoa cằm, thầm nghĩ không ngờ Kỷ Phong Miên lại thích kiểu người đẹp lạnh lùng.
"Làm quen?"
Triệu Sâm: "Chính xác, nếu mày tấn công phát một thì sẽ khiến đối phương sợ chạy mất vì không thể quen được với mối quan hệ gần gũi này.
Tóm lại là thuận theo tự nhiên."
Càng nghe Kỷ Phong Miên càng thấy mơ hồ, hán nhíu mày nói: "Nói trọng điểm, mày cứ nói vớ vẩn gì ấy, không hiểu."
"Làm phép so sánh đây, cậu ấy nhận bữa sáng mày đưa, vậy thì bắt đầu đưa mỗi ngày, duy trì khoảng một thời gian để cậu ấy quen với sự tồn tại tại của mày." Triệu Sâm dừng chốc lát, "Rồi sau đó cách vài hôm không đưa, đợi..."
"Tao hiểu rồi, cảm ơn mày."
Kỷ Phong Miên vội vội vàng vàng tắt cuộc gọi, trong lòng hắn chỉ có để đối phương làm quen, còn nửa câu sau thì không hề nghe lọt tai.
Chuyện khác thì Triệu Sâm không đáng tin, nhưng trong chuyện kết bạn thì lại rất có kinh nghiệm.
Kỷ Phong Miên cảm thấy đã tìm đúng người trợ giúp rồi.
Hắn trực tiếp gọi điện cho luật sư Lý, "A lô, chú Lý, cháu muốn nhờ chú một việc.
Vâng, cháu muốn dọn về căn nhà cũ của ông cháu."
Giọng luật sư Lý mang theo vẻ nghi hoặc, "Không phải tối qua cháu đã nói chuyện này với chú rồi sao? Chú tìm người làm rồi, cuối tuần là xong, tới lúc đó sẽ gọi cháu."
Kỷ Phong Miên ngớ người, "À..vâng, cảm ơn chú Lý."
Sau khi tắt máy, Kỷ Phong Miên đứng dậy xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Kỷ Phong Miên chống hai tay lên bồn rửa mặt, hắn nhìn ban bản thân trong gương với vẻ hung dữ, "Không ngờ mày lại tâm cơ như vậy, khuyên tao đừng dính lấy Khương Nam Thư còn bản thân lại muốn lén dọn qua ở bên cạnh? Lần trước mày trộm xe của cậu ấy, lần này lại muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, Khương Nam Thư là bạn của tao, của tao, mày đừng hòng có ý nghĩ gì quá đáng với cậu ấy."
Nói hết, hắn giật tờ giấy dán trên gương xuống, xe nát rồi ném vào thùng rác.
Hắn nghiến răng kèn kẹt, như là có thâm thù đại hận với nhân cách còn lại.
***
Cuối tuần, khoảng 9 giờ sáng.
Khương Nam Thư đang ngồi trên phòng làm đề, vừa bắt đầu làm thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Lúc đầu anh không để ý lắm, đóng cửa sổ cản lại tạp âm rồi tiếp tục học bài.
Cho tới khi làm xong một tờ đề thì Khương Nam Thư duỗi người giãn gân cốt thì mới nhận ra bên ngoài vẫn rất ồn.
Nghe có vẻ có người đang chuyển nhà.
Sao có thể được? Bên cạnh là nhà ông nội Kỷ Phong Miên.
Với điều kiện của nhà hắn thì không thể nào bán căn nhà đó đi được.
Khương Nam Thư thấy không đúng, anh đứng dậy đi xuống lầu xem thử.
Vừa mở cửa thì đã thấy Miêu Nhị Gia ngồi trên bờ tường lầu 2.
"Meo~"
"Sao mày lại ở đây? Lại chạy ra ngoài hả?"
Chưa nói hết thì trên bờ tường xuất hiện một đôi bàn tay, một người xuất hiện sau bức tường, "Hi, Khương Nam Thư."
Trong phút chốc, thời gian như quay ngược lại quá khứ.
Khương Nam Thư như quay trở lại nhiều năm trước, thằng nhóc vừa béo vừa đen ngồi trên bờ tường mở lời chào anh.
Cảnh thì vẫn vậy nhưng người ngồi trên bờ tường nay đã trở thành một thiếu niên anh tuấn.
Kỷ Phong Miên thấy Khương Nam Thư nhìn hắn đăm đăm thì tự thấy đắc ý, hắn đang nghĩ xem nói câu gì mở đầu cho ngầu.
Bỗng chốc, một cái bóng đen vụt xuống.
Miêu Nhị Gia nhảy vào đầu Kỷ Phong Miên, lấy đầu hắn làm điểm tựa rồi đạp chân nhảy vào lòng Khương Nam Thư.
Kỷ Phong Miên không kịp đề phòng, bị đạp vào đầu suýt thì mất thăng bằng, may mà thần kinh vận động của hắn tốt nên đã giữ vững cơ thể, nhưng với một tư thế rất buồn cười.
"Miêu Nhị Gia! Cái thằng mất dạy..." Tiếng mắng chửi bị đứt đoạn, Kỷ Phong Miên ngây ngốc nhìn mặt của Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư cười.
Anh cười lộ ra hàm răng đều đặn, trong mắt như chứa ánh nắng dịu dàng.
Đẹp.
Thật sự rất đẹp.
"Khương Nam Thư...cậu...cậu đúng là...tú sắc khả san."
Một câu nói không qua não nhưng lại thể hiện được suy nghĩ thật trong lòng hắn.
Hắn cảm thấy, nếu có thể liếm một cái thì cảm giác chắc chắn giống như vị đá bào matcha ngày hè, mát lạnh và hơi chát, hậu vị lại ngọt tới tận tim.
"..."
Nụ cười của Khương Nam Thư nhạt dần, "Môn ngữ văn của cậu thật sự cần phải bổ túc, tiết ngữ văn hôm nào cậu cũng ngủ."
Anh dừng lại một lát, "Lần thi tháng này, phần viết cậu không được một điểm nào."
Trọng điểm mà Kỷ Phong Miên chú ý lại khác, "Làm sao cậu biết?"
Giọng nói mang theo chút vui vẻ, điều này chẳng phải đang nói là trên lớp Khương Nam Thư đều lén nhìn hắn ư, nếu không sao anh biết phần viết của hắn được không điểm.
"Giáo viên ngữ