Dịch bởi Axianbuxian12
Ngày hôm sau.
Khương Nam Thư đã mơ một giấc mơ.
Đã lâu anh chưa thấy lại giấc mơ này, khi mở mắt ra anh còn thấy hơi hoảng hốt.
Căn phòng quen thuộc, giấc mơ quen thuộc.
Lẽ nào chuyện xảy ra mấy tháng nay chỉ là giấc mộng Nam Kha? Chẳng có Kỷ Phong Miên cũng chẳng có bạn thân cả đời.
Cạch—
Tiếng cửa kính vang lên.
Khương Nam Thư không động đậy, anh cho rằng là ảo giác.
Cạch—
Lại là một tiếng vang nhỏ.
Khương Nam Thư đứng dậy kéo rèm, mở cửa sổ.
Căn phòng đầy nắng, rơi vào ánh mắt còn có gốc cây rì rào trong gió.
Mùa đông cây long não không rụng lá, cho dù đang là mùa đìu hiu nhưng nó vẫn tràn đầy sức sống.
Xuyên qua lớp lá xanh, Khương Nam Thư nhìn thấy Kỷ Phong Miên đang dựa trên cửa sổ đối diện, nửa người trên ở trần.
"Này, Khương Nam Thư, hôm nay sao cậu không gọi tôi dậy."
Tầm mắt Khương Nam Thư rơi trên vai hắn, anh thấy đôi vai bị gió lạnh thổi cho nổi cả da gà.
Đúng là một người kì lạ, mùa đông đi ngủ cũng không mặc áo.
"Cậu đang nhìn gì thế?"
Khương Nam Thư: "Cậu không lạnh sao? Mùa đông mà cũng không mặc áo?"
Kỷ Phong Miên nói với vẻ đắc ý: "Không lạnh, người tôi nóng, ài, nhìn cậu mặc nhiều thế kia, miền nam không có máy sưởi đúng là không tiện, chăn với giường lạnh ngắt, hay là thế này, sau này tôi ngủ chung với cậu giúp cậu làm ấm giường."
Suy nghĩ khác người, Khương Nam Thư bình tĩnh, "Không phiền cậu đâu, nếu cần làm ấm giường thì cậu có thể cho tôi mượn Miêu Nhị Gia."
Vừa dứt lời, có lẽ là nghe thấy tên mình, mèo đen không biết từ đâu nhảy tới, nó nhanh như tia chớp nhảy vèo qua cửa sổ.
Khi hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì mèo đen đã thuận thế nhảy lên vai Khương Nam Thư, nó dụi dụi cái đầu đầy lông của nó vào má Khương Nam Thư.
Meo—
Tiếng kêu nũng nịu.
Kỷ Phong Miên tức muốn chết, hắn mắng, "Mày...đồ mèo hai mặt, ở nhà thì gừ gừ với tao, còn ở chỗ Khương Nam Thư thì lại làm nũng, mày trèo xuống cho tao!"
Kỷ Phong Miên tức muốn nổ.
Cái con mèo mất dạy này! Hắn...hắn còn chưa từng được liếm mặt của Khương Nam Thư.
Lửa giận bốc lên đầu, Kỷ Phong Miên bất chấp tất cả, quên luôn cả lệnh cấm của Khương Nam Thư, hắn co chân lấy đà nhảy qua cửa sổ.
"Kỷ Phong Miên!"
Khương Nam Thư chỉ kịp hét lên tên hắn, anh thấy Kỷ Phong Miên trượt chân, cơ thể mất thăng bằng.
Anh giơ tay bắt lấy rồi kéo Kỷ Phong Miên vào phòng.
Xung đột mạnh khiến Khương Nam Thư cũng mất thăng bằng, cả người anh ngã ra đất.
Trời đất quay cuồng, anh nhào vào một vật thể mềm mại.
Hóa ra đầu Kỷ Phong Miên không tốt nhưng phản ứng cơ thể lại rất nhanh, khoảnh khắc đụng phải Khương Nam Thư thì đã nhanh tay ôm lấy anh rồi xoay người, lấy cơ thể làm đệm.
Hắn ngã ra đất, mở mắt ra thì nhìn thấy trần nhà.
Sau đó hắn cảm thấy cảm giác mềm mại ở ngực.
Hóa ra mặt Khương Nam Thư lại đúng lúc dán lên ngực hắn, mà phần bụng lại đè lên nơi bừng bừng sức sống vào mỗi sáng sớm của con trai.
Ầm một tiếng—
Trước mắt Kỷ Phong Miên tối sầm, không còn biết trời trăng gì.
"Ôi, cậu bỏ tôi ra."
Khương Nam Thư cũng bị chuyện bất ngờ này làm cho hỗn loạn, trong lúc khẩn cấp, Kỷ Phong Miên quên khống chế lực, phần eo của anh bị hắn bóp rất đau.
Cũng chẳng biết hắn ăn gì mà lớn, rõ ràng cùng tuổi mà người hắn đầy sức mạnh.
Đau quá.
"Bỏ tay."
Không hề có phản ứng.
Khương Nam Thư miễn cưỡng chống được nửa người dậy, anh nhìn sang lại phát hiện cái người khỏe như trâu kia đang ngất trên đất.
"..." Sao lại ngất vậy? Kỷ Phong Miên sợ tiếp xúc cơ thể như vậy sao?
Hai mươi phút sau.
Kỷ Phong Miên mở mắt ra, sau khi làm rõ tình hình trước mắt hắn thật sự không dám tin vào điều hắn đang thấy.
Thằng mất dạy kia đã làm gì!
Tại sao hắn lại ở trần và tỉnh lại trên giường của Khương Nam Thư?
Khương Nam Thư đi đâu rồi?
Không phải do hắn đã làm chuyện gì đó cầm thú nên dọa Khương Nam Thư chạy mất rồi chứ?
Kỷ Phong Miên đang nghiêm túc suy nghĩ tối nào đó hắn giành được quyền khống chế thì sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý.
Ít nhất để hắn có thể xuất hiện trong các tình huống khác mà không phải lúc ban ngày không có chút phản kháng nào.
Cạch—
Cửa mở ra.
Kỷ Phong Miên nằm xuống trong vô thức, giả vờ vẫn ngất.
Hắn ngửi thấy hương bạc hà chỉ thuộc về Khương Nam Thư.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng quần áo ma sát khe khẽ.
Kỷ Phong Miên vẫn không nhịn được hé mắt ra, sau đó hắn nhìn thấy tấm lưng trắng...
Đồng tử hắn co lại, ánh mắt vô thức nhìn xuống dưới thì nhìn thấy vòng eo mảnh với đường cong đẹp mắt và...
Vết đỏ trên eo.
Nhìn có vẻ là dấu vết do ngón tay lưu lại.
Thế nên thằng khốn kia đã làm gì!
Khương Nam Thư đang thay quần áo thì nghe thấy trên giường có tiếng động.
Anh xoay người lại, đối diện với đôi mắt đen kịt của Kỷ Phong Miên, "Lần này tỉnh lại nhanh vậy? Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Kỷ Phong Miên không đáp mà hỏi, "Sao...trên eo cậu lại có vết đỏ vậy?"
Khương Nam Thư nhíu mày, "Cậu còn hỏi tôi? Nếu không phải do cậu nổi khùng thì tôi sẽ bị như vậy sao?"
Kỷ Phong Miên: "..." hắn muốn đánh chết chính mình, không biết giờ có còn kịp không.
Vẫn...vẫn chưa thành niên mà!
Cầm thú!
Khương Nam Thư nhìn gương mặt Kỷ Phong Miên lúc xanh lúc trắng, răng thì nghiến chặt, anh nghĩ người này lại phát bệnh rồi.
Anh xoay người lại lục tìm trong ngăn kéo, sau đó anh giơ tay ném qua một thứ, "Này, đỡ lấy."
Một lọ thuốc bôi vết bầm rơi vào tay Kỷ Phong Miên.
"Bôi thuốc giúp tôi."
Mặt Kỷ Phong Miên mù mịt, "Hả, bôi...bôi ở eo ư?"
"Bị bầm ở eo thì phải bôi ở eo chứ bôi ở đâu, cũng cậu không cần phải quá áy náy, thể chất tôi vốn là vậy, đụng mạnh dễ bị bầm."
Đương nhiên là Kỷ Phong Miên biết, biết rất rõ là đằng khác, lúc trước mỗi lần ở trên giường, cơ thể này luôn khiến hắn vừa lúng túng lại muốn ngừng mà không được...
Khương Nam Thư thấy sắc mặt hắn không tốt thì chỉ cho rằng hắn vẫn thấy áy náy nên an ủi vài câu.
"Lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn, cậu cũng đã lấy người làm đệm cho tôi rồi.
Nhưng mà sau này đừng hở cái là nhảy qua cửa sổ, lần này trượt chân vẫn miễn cưỡng nhảy qua được, nhưng lần sau mà ngã thì sao?"
Khương Nam Thư dừng một chốc, "Ngã từ tầng hai đụng trúng đầu cũng sẽ xảy ra chuyện đấy."
Ngoài ý muốn? Nhảy cửa sổ? Đệm thịt?
Kỷ Phong Miên nhanh chóng hiểu ra chân tướng, "Ờ...ờ, biết rồi."
Hắn yên tâm, hóa ra chỉ là hiểu nhầm, cùng lúc đó trong lòng hắn lại có một tư vị khó tả.
Thái độ của Khương Nam Thư quá thản nhiên, quả nhiên, đời này chỉ có thể làm bạn.
Hắn xuống giường, tay nhận lấy chiếc áo Khương Nam Thư đưa mặc lên người, "Tôi bôi thuốc giúp cậu."
Thời gian bôi thuốc tiếp theo lại là một thử thách.
Thiếu niên Kỷ Phong Miên 17 tuổi có lẽ sẽ không nghĩ gì nhiều.
Nhưng Kỷ Phong Miên đã trưởng thành, lại còn là Kỷ Phong Miên đã từng ở bên Khương Nam Thư 3 tháng.
Trong ba tháng bên nhau, điều gì nên làm họ đều đã làm, cùng nhau khám phá thú vui của người trưởng thành.
Bây giờ đối diện với lưng của Khương Nam Thư giúp anh bôi thuốc, lòng hắn sao có thể lặng như nước.
Khương Nam Thư nằm sấp trên giường mãi chưa thấy người sau lưng động đậy, anh thấy lạ hỏi, "Sao thế?"
Anh vùi mặt trong gối, giọng nói trầm trầm, bớt đi vài phần trẻ con, nhiều thêm chút trầm thấp của người trưởng thành.
Giống như mấy năm sau.
"Bôi ngay đây, cậu đừng động đậy."
Ngón tay Kỷ Phong Miên hơi run rẩy, nhưng khi đặt xuống lại rất vững.
Hắn không biết bản thân vượt qua mấy phút dài dằng dặc này như thế nào, chỉ là bôi thuốc làm tan vết bầm thôi nhưng Kỷ Phong Miên lại căng thẳng như sắp đi đánh trận vậy.
"Xong...xong rồi."
Khương Nam Thư cảm nhận thấy bàn tay ở eo đã rời đi thì ngồi dậy, "Cảm..."
Chưa nói hết thì anh nhận ra trong phòng đã không còn thấy ai nữa.
Chỉ có cánh cửa khép hờ nói cho anh biết ban nãy còn có một người khác trong phòng.
Một tiếng sau Kỷ Phong Miên lại xuất hiện.
Lần này hắn đi cửa chính, đi thẳng vào phòng bếp ngồi cạnh Khương Nam Thư.
"Ăn sáng chung đi." Hắn lắc lắc hộp cơm trên tay.
Hắn vẫn thuê cô giúp việc theo giờ, mỗi ngày tới quét dọn vệ sinh theo giờ cố định, làm sẵn cơm để trong tủ lạnh.
Tất cả là yêu cầu của Kỷ Phong Miên, như thế hắn có thể mang cơm qua nhà Khương Nam Thư để ăn.
Khương Nam Thư sẽ không đơn phương nhận lòng tốt, cách tốt nhất chính là mang cơm tới tận cửa, ăn cơm cùng nhau một cách hợp tình hợp lý.
Sau khi làm vậy được một thời gian, Khương Nam Thư đã quen với cách chung đụng như vậy.
Kỷ Phong Miên lấy bát đũa ra rất tự nhiên, thò đầu ngó xem bữa sáng hôm nay.
"Cháo đậu đen với hạt ý dĩ à."
"Ừ."
"Vừa hay, tôi mang bánh bao đậu xanh qua này."
Hai người vô cùng ăn ý, bày bát đũa ra bắt đầu ăn sáng.
Khương Nam Thư húp một ngụm cháo, do dự nói: "Sáng nay cậu sao vậy? Đang khỏe tự nhiên lại ngất, tỉnh lại xong lại đột nhiên chạy mất?"
"Khụ."
Nghe thấy câu này xong, Kỷ Phong Miên suýt thì sặc ngụm cháo nóng, "Thì...thì...tại..."
"Vấn đề sinh lí?"
"À, đúng vậy, do vấn đề sinh lý."
Khương Nam Thư nhìn hắn một cái, "Nhà tôi cũng có nhà vệ sinh, tôi không để ý cậu dùng đâu."
Kỷ Phong Miên lại tự nhiên ngượng ngùng, nói: "Vậy không hay lắm, tôi sẽ ngại."
"..."
Ok.
Khương Nam Thư không hiểu nổi, chỉ có thể quy thành do hắn khác biệt.
Kỷ Phong Miên có khổ mà không thể nói, hắn cũng không muốn bản thân nhìn ngu ngốc như vậy.
Nhưng mà hắn không nhớ gì sau khi ngất, cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Tóm lại, đợi hắn có thể khống chế cơ thể này thì đã ở trong phòng tắm, tay thì nắm "thằng nhỏ".
Tuy chuyện này đối với nam sinh cấp ba cũng như bài tập hàng tuần, nhưng vừa lấy lại ý thức đã đối mặt với cảnh kích thích lớn như vậy quả thực là khiến Kỷ Phong Miên có hơi đơ.
Hắn ra sức chớp chớp mắt nhưng cũng chẳng nhớ ra được gì.
Kỷ Phong Miên chỉ có thể thu dọn tàn cục, làm tiếp công việc đang dang dở, nhưng không biết tại sao lần này mãi không xong.
Cuối cùng, khi hắn sắp rách da tới nơi thì trong đầu hiện lên mấy hình ảnh vụn vặt.
Mọi thứ đều mơ hồ, chỉ có vòng eo xinh đẹp và hai hõm eo nho nhỏ là rõ ràng.
Trong tức khắc, Kỷ Phong Miên giải quyết được vấn đề.
"Cậu bị sao vậy? Sao mặt đỏ thế?"
Khương Nam Thư không nhịn được lên tiếng hỏi, thật sự là anh không thể ngồi nhìn người ngồi đối diện tai đỏ hồng lên với nụ cười kì lạ trên môi được.
Nó thật sự khiến anh hơi lạnh sống lưng.
Kỷ Phong Miên tỉnh táo lại, "Không có gì, không có gì, chỉ là tôi nhớ lại mấy chuyện..."
Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, "Có phải cậu ăn nhầm thứ gì nên đầu óc không được tỉnh táo, có muốn đi bệnh viện khám không?"
"Đâu có."
"Từ lúc sáng cậu đã là lạ rồi, hồi nãy đi giải quyết vấn đề sinh lý, cần phải...mất những 1 tiếng sao?" Khương Nam Thư do dự hỏi, "Có phải cậu bị táo bón không?"
Lúc này Kỷ Phong Miên mới phản ứng lại, Khương Nam Thư hiểu lầm rồi.
Chuyện này có liên quan tới tụ tôn của đàn ông, hắn đặt thìa xuống, nhìn thẳng vào Khương Nam Thư.
Vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến Khương Nam Thư cũng hơi sững sờ, anh nghĩ lẽ nào vấn đề này vô cùng nghiêm trọng.
"Khương Nam Thư, không phải táo bón mà là vấn đề sinh lý lúc sáng sớm của con trai." Kỷ Phong Miên rất đứng đắn, "Đối với tôi, 1 tiếng là phát huy bình thường."
"..."
Khương Nam Thư im lặng một hồi, anh cảm thấy vừa rồi anh lo lắng cho hắn thật đúng là ngớ ngẩn.
"Cậu không tin? Hay để tôi chứng minh cho cậu xem." Kỷ Phong Miên hiểu nhầm sự im lặng của Khương Nam Thư, hắn không phục.
Khương Nam Thư thấy đau đầu, "Tôi tin, cậu rất lợi hại." Một câu nói đơn giản, anh cổ vũ Kỷ Phong Miên tiếp tục phát huy theo thói quen mỗi ngày.
Nhưng không ngờ lần này lại mất linh.
Kỷ Phong Miên rất hứng thú với vấn đề này, hắn hỏi, "Cậu thì bao lâu? Có được 1 tiếng không?"
"..., không liên quan tới cậu." Khương Nam Thư nói ra năm chữ.
Kỷ Phong Miên vẫn không chịu từ bỏ, "Cậu vậy là không phải bạn thân