Dịch bởi Axianbuxian12
Hoàng hôn buông xuống, cuối con đường tràn ngập ráng ngũ sắc, ánh sáng chiếu qua áo trắng trên người thiếu niên làm lộ ra đường nét vòng eo mảnh.
Kỷ Phong Miên đứng ở cửa tiệm thú cưng nhìn chăm chăm người con trai dần đi xa kia.
Ngay cả tên cũng không biết.
Ánh mắt trước khi rời đi của đối phương khiến Kỷ Phong Miên không vui, không có cảm xúc gì hết, giống như chỉ là người lạ vô tình đụng phải vai nhau ở trên đường.
Cảm xúc của hắn nhanh chóng hiện lên trên mặt, lộ ra cảm giác tàn nhẫn.
Triệu Sâm nhìn vẻ mặt này của hắn là biết chuyện này còn chưa kết thúc, cậu ta thuận miệng hỏi một câu, "Phong ca, tiếp theo tính làm thế nào?"
Kỷ Phong Miên không trả lời mà đi về phía trước vài bước, sải chân rất lớn, nhịp chân rất nhanh.
"Phong ca, Phong ca, bình tĩnh, vừa rồi không phải nói chuyện này đã xong rồi sao, Miêu Nhị Gia còn đang ở trong tiệm kìa." Triệu Sâm hốt hoảng lên can, sợ Kỷ Phong Miên đi theo người ta tới nhà gây chuyện.
Khi tới đây, bố cậu ta giao cho một nhiệm vụ đó là nhất định không thể để Kỷ Phong Miên gây ra chuyện lớn.
Xảy ra chuyện rồi, Kỷ Phong Miên không sao, người có sao sẽ là cậu ta.
"Mày tưởng tao định làm gì?"
Triệu Sâm: "À, tao tưởng mày muốn đi theo người ta tới nhà gây chuyện, phá nhà gì đó."
Chuyện này nghe có vẻ phi lý, nhưng đặt trên người Kỷ Phong Miên thì lại không có gì lạ.
Rốt cuộc, bọn họ đều biết Kỷ Phong Miên hơi có vấn đề, mạch não không giống người bình thường.
"Hừ, mày nhìn đâu ra chuyện đó vậy?"
Triệu Sâm không nói nữa, Phương Hiểu lại nhanh miệng tiếp lời, "Phong ca, không phải mày ghét nhất bọn làm màu à, nhất là cái người vừa nãy, từ đầu đến cuối ngay cả tên cũng không thèm nói cho chúng ta biết, có cảm giác như bị coi thường vậy."
Nghe xong lời này Kỷ Phong Miên lại càng thêm khó chịu.
Sau khi làm xong "thẻ triệt sản cả đời" thì hắn lại hỏi tên thiếu niên một lần nữa.
Không ngờ đối phương chỉ gật đầu chào, không nói một lời rồi đi thẳng luôn.
Kỷ Phong Miên không phục, hắn chạy theo hỏi, càng không ngờ người đó trực tiếp vờ như không nghe thấy.
Đi mất.
Kỷ Phong Miên sống mười mấy năm chưa có ai dám lờ hắn đi như vậy.
Tức quá.
"Tao ghét nhất bọn làm màu, đặc biệt là loại người như cậu ta, không được, tao nhất định phải biết được tên của cậu ta."
Phương Hiểu phụ họa, "Đúng đúng..."
Triệu Sâm đấm Phương Hiểu một cái, "Thằng ngu này, đừng thêm dầu vào lửa!"
Thế nhưng, dường như Kỷ Phong Miên đã không dừng lại được, "Đợi tao tìm được cậu ta, nhất định phải khiến cậu ta sống không được chết không xong..."
Mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, đèn đường còn chưa bật lên.
Kỷ Phong Miên chưa nói hết lời thì một cơn đau đầu dữ dội ập tới.
Hắn lảo đảo, đụng phải bức tường bên cạnh, trước mắt tối đen.
"Ahh—"
Triệu Sâm hốt hoảng muốn giơ tay ra đỡ, rồi cậu ta lại nhớ ra gì đó, tay vội rụt lại như bị điện giật, "Phong ca, mày sao rồi? Có cần tới bệnh viện không?"
Kỷ Phong Miên lại không đáp, hắn cúi đầu, đứng im bất động mấy phút.
Hai người đứng cạnh im như thóc, kinh nghiệm nói cho họ biết, lúc này tốt nhất là giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Khoảng mấy tháng trước, vào buổi tối Kỷ Phong Miên sẽ xuất hiện triệu chứng như vậy; đau đầu, rồi sau đó im lặng giữ nguyên một động tác hồi lâu.
Thời gian không quá dài, chỉ mấy phút là sẽ trở lại bình thường, nhưng vào lúc đó tuyệt đối không ai được đụng vào hắn, ai đụng vào thì hầu như đều bị đánh bay.
Đến bệnh viện kiểm tra cũng không kiểm tra ra vấn đề gì, bác sĩ nói có thể là hậu di chứng.
Não là một cơ quan cực kì tinh vi, khoa học nghiên cứu về não vẫn chưa đủ.
Nói đơn giản, não sau khi gặp chấn thương xuất hiện hậu di chứng cũng khôn không phải điều kỳ lạ.
Triệu Sâm và Phương Hiểu nhìn nhau, cả hai ăn ý lùi lại một bước.
Không lùi là đồ ngu, Kỷ Phong Miên phát bệnh giống như thuốc nổ, chẳng ai dám chịu.
Thật không ngờ tới, Kỷ Phong Miên đứng im lặng một hồi đột nhiên mở miệng: "Ban nãy, huy hiệu trường trước ngực cậu ta có phải là Ngũ trung Lễ Châu không?"
Nhất thời Triệu Sâm không phản ứng lại, rốt cuộc thì lúc trước Kỷ Phong Miên phát bệnh không hề nói chuyện.
"Có phải không?"
"Hả, ai?" não Triệu Sâm quay nhanh, phản ứng lại trong tức khắc, "mày nói người lúc nãy à, đúng là ghi Ngũ trung Lễ Châu.".
Đam Mỹ Hay
Kỷ Phong Miên nhận được đáp án, hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: "Luật sư Lý, tôi muốn chuyển trường tới trường Ngũ trung Lễ Châu."
Bên kia điện thoại nói mấy câu.
Kỷ Phong Miên: "Kỷ Quốc Hoa? Ông ta không quản được tôi, ừ, tuần sau tôi muốn chuyển tới đó."
Triệu Sâm và Phương Hiểu đứng cạnh nghe thấy hết, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt chưa đầy sự hoang mang khó hiểu.
Hả?
Không đúng, Phong ca cho dù mày ghét bọn làm màu thì cũng không cần chuyển trường để báo thù chứ? Vả lại, sao hắn lại đột nhiên gọi là "Luật sư Lý", không phải lúc trước đều gọi là "chú Lý" à?
Lại còn Kỷ Quốc Hoa, đấy không phải bố mày à, sao lại gọi thẳng là Kỷ Quốc Hoa vậy?
Xong rồi, hình như bệnh của Phong ca ngày càng nghiêm trọng rồi.
Triệu Sâm và Phương Hiểu nhìn nhau, họ cảm thấy lần này quay về chắc chắn sẽ bị gia đình dạy dỗ cho một trận.
***
Thứ Hai.
Ngũ trung Lễ Châu chính thức khai giảng.
Hôm nay thông lệ là lễ khai giảng, phó hiệu trưởng vốn nên xuất hiện trong buổi lễ lại không có mặt mà lại đang đứng đợi ở cổng trường.
Đợi một lúc, cuối đường xuất hiện một chiếc Maybach màu đen có biển số xe của thành phố An Bình, đó chính là khách quý mà ông ta đã đợi nửa tiếng.
Rất nhanh, có hai người xuống xe.
Phó hiệu trưởng lên tiếp đón, ông bắt tay với người đàn ông trung niên mặc vest đeo kính trông rất tinh anh, "Luật sư Lý, chào anh."
"Chào ông."
"Cậu đây chính là quý công tử?"
Luật sư Lý cười nói, "Tôi không có cái phúc này, đây là con của cố chủ tôi, Kỷ Phong Miên."
Luật sư Lý là người có địa vị cao trong giới luật pháp trong nước, cố chủ của ông không phú thì quý, huống hồ, điều kiện chuyển trường lần này là sẽ xây cho trường một cái thư viện.
Ngũ trung cũng không phải trường trọng điểm, đây đúng là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Phó hiệu trường là một người tinh ý, thấy luật sư Lý tránh không đáp, ông ta cũng không hỏi thêm, "Vào thôi, tôi đưa hai vị đi tham quan một vòng trước."
Tiếp đó là những lời hàn huyên giới thiệu nhàm chán, Kỷ Phong Miên tất nhiên là lười nghe.
Tay hắn cuộn trong túi áo, trên mặt cà lơ phất phơ, hắn chỉ cảm thấy cái trường này đúng là nát, chả trách đồng phục người đó mặc nhìn có vẻ không vừa người.
Tuy mặc nhìn rất đẹp, nhưng chất liệu có vẻ rất cứng không thoải mái, hay là quyên cho trường một lô đồng phục vậy, làm bằng sợi bông, mềm mại thoáng khí...
Tư duy của hắn đã quẹo bảy tám vòng, không hề để tâm tới việc chuyển trường.
Phó hiệu trưởng chốc chốc lại liếc nhìn thiếu niên đi bên cạnh, ông ta không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên muốn chuyển tới Ngũ