"Bên này."
"Ừ."
Hai người chạy vội tới trường chỉ trong mười phút, Khương nhìn thấy bóng dáng đang đi qua đi lại.
Anh nhanh chân bước tới, "Hà San San."
"Á!" Hà San San giật mình, "Cậu...cậu..cậu tới rồi à."
"Ừ, Trần Học Lễ đang ở trong phòng nào?"
"Phòng máy tính số ba."
Kỷ Phong Miên lấy điện thoại ra, "Lát nữa có thể nhờ cậu im lặng một chút được không?"
Hắn nhìn Hà San San, mặt mày không có biểu cảm nhưng lại khiến Hà San San thấy rất đáng sợ, cô cẩn thận gật đầu sau đó lấy tay che miệng lại.
Ba người họ khẽ khàng đi lên lầu.
Cửa phòng máy tính số ba hé mở, bên trong không mở đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ hắt ra từ màn hình máy tính.
Kỷ Phong Miên đưa điện thoại cho Khương.
Không cần nói thì Khương đã hiểu ý của hắn, lưu lại chứng cứ.
Thực ra trong phòng máy tính có camera giám sát, nhưng vì không đủ tiền nên giám sát lúc mở lúc không, bọn họ không thể chắc chắn giám sát hiện có đang mở hay không.
Sau khi chuẩn bị xong thì Kỷ Phong Miên đột ngột mở đèn lên, sau đó hắn xông thẳng vào, "Mày đang làm gì đấy!"
Trần Học Lễ vừa quay đầu lại thì người đã bị dí sang một bên.
Màn hình máy tính còn đang mở và vẻ mặt hoảng hốt của Trần Học Lễ đều đã được quay lại.
"Mày..đang..làm..gì.." Kỷ Phong Miên nghiến răng nói ra từng chữ.
Lúc nói, tay hắn hơi buông lỏng.
Trần Học Lễ không bỏ qua cơ hội, cậu ta đột ngột vùng ra rồi chạy về hướng cửa.
Rầm—
Tiếng động lớn vang khắp phòng, mấy chiếc máy tính ở hàng cuối bị Trần Học Lễ xô xuống đất trong lúc hoảng loạn.
Kỷ Phong Miên lại đuổi theo, tay nắm lấy cổ áo, ngăn cậu ta bỏ chạy.
Lúc này Trần Học Lễ đã mất hết lý trí, cậu ta xoay xoay người lại vung tay đấm vào mặt Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên không kịp tránh nên bị đánh sượt qua gò má.
Hắn giơ tay đánh mạnh vào xương sườn Trần Học Lễ.
Phần sườn sẽ khiến người ta thấy đau đớn dữ dội nhưng sẽ không bị thương quá nặng.
Kỷ Phong Miên lại luyện tán đả nhiều năm, hắn biết đánh vào đâu sẽ khiến đối phương đau nhất.
Hắn không hề nương tay, sau khi đánh mấy cái thì hắn khóa khớp đối phương lại, ghì chặt cậu ta dưới đất.
"Báo cảnh sát đi."
Khương Nam Thư vẫn luôn im lặng dõi theo, dường như nghe thấy hắn nói mới tỉnh táo lại.
"Ừ."
***
Nửa tiếng sau, đồn cảnh sát.
Phó hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp và cả bố mẹ của Trần Học Lễ đều vội vàng chạy tới đồn cảnh sát.
Còn Kỷ Phong Miên chỉ gọi luật sư Tôn - học trò của luật sư Lý, người luôn thường trực ở Lễ Châu tới xử lý vụ việc này.
Hắn và Khương Nam Thư không trực tiếp nói chuyện với bố mẹ Trần Học Lễ hay lãnh đạo nhà trường, sau khi cho lời khai xong thì đến phòng nghỉ, chờ bên cảnh sát đồng ý thì họ có thể đi về.
Một lúc sau Hà San San cũng đi vào.
Cô đứng ngoài cửa do dự một hồi, sau đó đi vào ngồi đối diện với Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên nhíu mày, nói: "Tôi đã nói với luật sư Tôn rồi, không muốn nói chuyện với mấy người."
Tuy sau đó Hà San San đã gọi điện báo cho Khương Nam Thư biết chuyện, nhưng chìa khóa phòng máy và mật khẩu tài khoản của Khương Nam Thư đều do cô cung cấp cho Trần Học Lễ.
Nói đơn giản bọn họ là "đồng phạm."
Hà San San cúi đầu nói nhỏ, "Tớ không phải tới để cầu xin, tớ đến để xin lỗi.
Khương Nam Thư, xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu."
Khương Nam Thư im lặng, anh không nói tha thứ,a anh chỉ nói một câu, "Có thể nói cho tôi biết sao cậu lại làm như vậy không?"
Hà San San ngẩng đầu, "Tớ...tớ uống say."
Khương Nam Thư khẽ lắc đầu, "Uống say, cồn chỉ làm giảm khả năng khống chế bản thân, nhưng vẫn cần có lý do.
Hoặc nói là, rốt cuộc Trần Học Lễ đã nói gì với cậu."
"Chuyện đó...quan trọng lắm sao?"
Mặt Khương Nam Thư không có biểu hiện gì, nói chuyện cũng rất bình tĩnh, "Ừ, tôi rất để ý chuyện đó."
Có lẽ là sự bình tĩnh của Khương Nam Thư đã truyền tới Hà San San, cuối cùng cô cũng yên tĩnh lại, không run rẩy cũng không khóc lóc.
"Cậu ta nói lúc đứng ngoài văn phòng thầy Chu đã nghe thấy cậu và thầy ấy nói chuyện, vì muốn học ngành khảo cổ nên cậu không muốn yêu đương, không muốn làm chậm trễ người khác."
Khương Nam Thư: "Vậy cậu...cũng nghĩ như vậy? Sao cậu gọi điện cho tôi?"
"Lúc vừa ra ngoài tớ chợt nhớ tới ngày cậu tới chỗ hẹn, lúc đó cậu thật sự rất dịu dàng, tớ đột nhiên cảm thấy có phải tớ đã sai không."
Cô dừng một lát, ngón tay gõ gõ vào cốc nước trước mặt, "Lúc cậu ta sửa tớ đã vào ngăn, nhưng cậu ta dữ dằn khiến tớ rất sợ, tớ...tớ chỉ còn cách gọi cho cậu."
"Nếu tôi không nghe máy thì sao?"
Hà San San rủ mắt, "Thực sự, nếu lúc đó cậu không tới thì tớ định xông vào ngăn cậu ta."
"Rồi sao..."
"Tớ...tớ sẽ không để cậu không vào được đại học B."
Khương Nam Thư: "Cậu tính đổi lại?"
Kỷ Phong Miên đột nhiên lên tiếng, hỏi, "Có phải cậu muốn sửa cho cậu ấy học luật?"
"Sao...sao cậu biết!" Hà San San muốn hỏi nhưng đối diện với ánh mắt của Khương Nam Thư thì lại im lặng.
"Tại sao?"
"Tớ...tớ nghe bố nói, học sinh gia đình không có điều kiện học luật sẽ dễ kiếm tiền...bố tớ có một học sinh bây giờ đã là đối tác luật sư tư vấn...tiền và địa vị đều có.."
Khương Nam Thư bỗng nhiên bật cười nói, "Vậy à."
Tiếng cười của anh mang theo ý khác.
"Vậy Trần Học Lễ có nói với cậu không, tôi còn nói với thầy Chu là, vì muốn học ngành này tôi đã chuẩn bị hết từ năm lớp 10, còn làm từng bước từng bước, nếu không thể học khảo cổ tôi sẽ hối hận cả đời?"
"Tớ..tớ thật sự thích cậu, tớ...muốn tốt cho cậu, tớ đã hỏi bố, ông ấy nói khảo cổ không có tiền đồ, cồn rất vất vả."
"Muốn tốt cho tôi? Đây là cuộc đời tôi, tôi nghĩ cậu không có quyền quyết định, tốt cho tôi cái gì chứ." Khương Nam Thư đứng dậy, "Tôi nghĩ, thích một người là phải tôn trọng đối phương, chứ không phải...cố chấp nghĩ nên cho đối phương cái gì."
"Hi vọng sau này khi cậu gặp được đúng người có thể suy xét chuyện này hơn, đừng để phạm sai lầm giống như vậy nữa."
Dứt lời, anh đi ra ngoài.
Anh và Kỷ Phong Miên đã ghi lời khai xong, anh là người bị hại nên có thể đi về.
Mà Hà San San thì phải ở lại đồn cảnh sát cho tới khi chuyện này được điều tra rõ ràng.
truyện teen hay
"Khương Nam Thư, cậu có thể tha thứ cho tớ không?"
Khương Nam Thư dừng lại, giọng nói vẫn rất bình tĩnh nhưng anh lại lắc đầu, "Xin lỗi."
***
Trên đường về nhà Khương Nam Thư vẫn luôn im lặng.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ có vẻ sững sờ.
Kỷ Phong Miên cũng im lặng.
Hắn nhìn góc nghiêng mặt Khương Nam Thư, cảm xúc mãnh liệt trong lòng vẫn chưa yên.
Lần này ý chí của hắn đã thắng nhân cách kia và chiếm được quyền điều khiển cơ thể.
Từ cái khoảnh khắc Khương Nam Thư gọi "Kỷ Phong Miên".
Trước đó, tại tiệc cảm ơn nhân cách 18 tuổi đã hơi say.
Thế là Kỷ Phong Miên có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, hắn cũng nhìn thấy Trần Học Lễ tỏ tình với Hà San San.
Khi Khương Nam Thư nói đơn giản chuyện này qua cửa sổ thì Kỷ Phong Miên nhớ ra một chi tiết.
Trong khoảng thời gian quan hệ giữa hắn và Khương Nam Thư đang tốt đẹp đã từng cùng nhau về Lễ Châu tham gia lễ khánh thành trường Ngũ trung.
Khương Nam Thư là ngồi ghế người thành đạt, Kỷ Phong Miên thì đi theo vì muốn hiểu thêm về anh.
Trong lần đó Khương Nam Thư đã gặp Hà San San.
Hà San San tới chào hỏi.
Khương Nam Thư lại lạnh lùng hỏi cô là ai, tôi không nhớ.
Sau đó Hà San San bât bật khóc.
Người bạn đứng bên cạnh cô tức giận nói, "San San thích cậu nhiều năm rồi mà cậu lại có thái độ như vậy?"
Lúc