Dịch bởi Axianbuxian12
Thời gian còn sớm, 20 phút nữa mới tới giờ đọc bài sớm.
Kỷ Phong Miên lại rất sốt ruột, hắn cứ nhìn chằm chằm về phía Khương Nam Thư và nữ sinh cao ráo.
Lại qua thêm vài phút, Khương Nam Thư vẫn chưa quay lại, ánh mắt hắn tỏa ra sự hung dữ.
Cảm giác nóng ruột của hắn, ngay cả những nữ sinh bên cạnh cũng cảm thấy không đúng.
Có người mở miệng phá vỡ ngại ngùng, "À, bạn học này, cậu không cần lo lắng như vậy, Triệu Ân Du là hoa khôi trường tôi, cô ấy muốn làm quen với Khương Nam Thư một chút."
Kỷ Phong Miên: "Tại sao lại muốn làm quen với Khương Nam Thư, tôi thấy cô ta có âm mưu bất chính."
Nữ sinh tóc xoăn cười gượng: "Kết bạn mà, cậu kích động như vậy làm gì?"
Trí thông minh của Kỷ Phong Miên đúng lúc online, "Làm bạn bình thường mà thế kia à, bạn bè bình thường thì cô ta đỏ mặt làm gì?"
"Thì...Khương Nam Thư đẹp trai như thế, Triệu Ân Du cũng xinh đẹp, phát triển mối quan hệ khác cũng có thể mà..."
Kỷ Phong Miên nổ tung, ánh mắt hung tợn như muốn ăn người, "Mấy người đang cản trở cậu ấy học hành! Hủy hoại cuộc đời của cậu ấy! Không được, là bạn bè, tôi nhất định phải ngăn kịch thảm kịch này xảy ra."
Nói xong, hắn cũng thuyết phục luôn cả bản thân, hắn đuổi theo hướng Khương Nam Thư và nữ sinh kia rời đi.
Bỏ lại mấy nữ sinh mắt chữ O miệng chữ O, hai mặt nhìn nhau.
Đi một đoạn từ cổng trường gặp một con hẻm, từ hẻm đi qua một khu dân cư hỗn loạn là có thể nhìn thấy trường dạy nghề ở bên đường đối diện.
So với đi đường lớn, đi qua con hẻm này tiết không ít thời gian.
Trước cổng trường nghề còn có một trạm xe buýt, rất nhiều học sinh Ngũ trung đi tuyến này đều sẽ đi xuyên qua con hẻm này để tới trạm xe buýt.
Trong hẻm cũng có chỗ yên tĩnh, Khương Nam Thư và hoa khôi trường nghề đi vào trong hẻm, Kỷ Phong Miên thấy rõ hướng hai người đi, hắn nhanh chóng đuổi theo.
Con hẻm phức tạp, Khương Nam Thư đã ở Ngũ trung một năm nên thuộc đường.
Còn Kỷ Phong Miên vừa mới tới thì...đương nhiên là lạc đường.
Hắn hoàn toàn không tìm ra hướng mà Khương Nam Thư và hoa khôi trường nghề đã đi, hắn đi lặc trong những con đường rối loạn.
Kỷ Phong Miên nhìn con đường như mê cung, hắn thấy huyệt thái dương giần giật, cảm giác đau nhói bắt đầu lan ra từ đuôi lông mày.
Con đường trước mắt bắt đầu vặn vẹo, giống như hồi hắn làm trị liệu, hắn bị nhốt trong một mê cung tối tăm không có lối thoát.
Cuối cùng hắn vật lộn tìm ra được lối thoát, khi quay đầu lại, hắn cảm thấy như đã đánh rơi một thứ gì đó.
Kỷ Phong Miên thử quay lại tìm, nhưng lại suýt thì hôn mê lần nữa.
Hắn ghét cảm giác đó, con hẻm như mê cung trước mắt làm hắn nhớ lại kí ức lúc làm trị liệu.
Phù—
Phù—
Kỷ Phong Miên dừng bước, hắn dựa người vào tường rồi ngửa đầu nhìn lên trời.
Rõ ràng là trời nắng đẹp, trên trời chỉ những tầng mây mỏng.
Hắn lại cảm thấy những đám mây nhẹ như bông ấy đang ép xuống, ép hắn tới mức không thở nổi.
Trước mắt hắn bắt đầu xuất hiện từng mảng màu sặc sỡ, rồi lại bị dồn ép thành những mảng màu xám, như chìm vào biển sâu...
"Kỷ Phong Miên." Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Bầu trời trước mắt bỗng nhiên sáng lên.
Không khí tràn vào lồng ngực, cảm giác ngạt thở biến mất.
Một bàn tay hơi lạnh đặt lên trán hắn.
Trong mắt Kỷ Phong Miên, đây là bàn tay đã kéo hắn ra khỏi biển sâu không thấy đáy, cho hắn thấy lại ánh mặt trời.
"Cậu vẫn ổn chứ?"
Khương Nam Thư có hơi lưỡng lự đặt tay lên trán Kỷ Phong Miên, giúp hắn lau đi mồ hôi lạnh.
"Cậu bị làm sao vậy?"
"!"
Tay anh đột nhiên bị nắm chặt, lực rất mạnh.
Kỷ Phong Miên nắm chặt lấy tay Khương Nam Thư một lúc, cảm nhận được cảm giác thoát ra khỏi bóng tối thật sự, "Sao cậu tìm được tôi?"
Khương Nam Thư chỉ nói đơn giản một câu, "Tôi rất quen đường ở đây."
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với nữ sinh nọ, Khương Nam Thư quay lại cổng trường nhưng lại không nhìn thấy Kỷ Phong Miên đâu.
anh nghe những nữ sinh kia nói Kỷ Phong Miên đi tìm anh thì liền quay lại tìm người."
Trong con hẻm có rất nhiều ngõ nhỏ, chắc Kỷ Phong Miên bị lạc rồi.
Khương Nam Thư biết thói quen của Kỷ Phong Miên, từ nhỏ đã vậy, gặp phải đường lạ thì sẽ rẽ bên phải, sau khi đi qua vài chỗ ngoặt thì tìm thấy hắn.
Kỷ Phong Miên chớp chớp mắt, hắn vô cùng cảm động, "Thật tốt quá, cậu không bỏ lại tôi, bắt đầu từ bây giờ cậu chính là bạn của tôi."
Khương Nam Thư không đáp lại lời này, anh dừng một lát rồi nói, "Cậu có thể bỏ tay tôi ra không, tay hơi đau."
"A, xin lỗi." Kỷ Phong Miên hốt hoảng buông tay, "Sao tay cậu lạnh vậy, thân nhiệt tôi cao, để tôi giúp cậu ủ ấm nhé?"
"Nếu tôi là nữ sinh thì lời nói này của cậu nghe giống như quấy rối đấy."
Khương Nam Thư nói vậy với vẻ mặt không biểu cảm, sau đó anh xoay người đi về phía trường học.
"Khương Nam Thư! Chờ tôi với!" Kỷ Phong Miên nhanh chân đuổi theo.
Ánh nắng buổi sớm phất qua ngọn tóc hai người, bóng cả hai in trên mặt đất, hai chiếc bóng kéo dài rồi giao nhau nơi đầu cuối.
***
Tiếng chuông vang lên, tiết học buổi sáng kết thúc, bắt đầu giờ nghỉ trưa.
Khương Nam Thư vẫn không đi căn-tin mà ở lại trong lớp.
Điều này không hề kì lạ.
Điều kì lạ là người đã rời khỏi lớp rồi quay lại sau 10 phút - Kỷ Phong Miên.
Hắn kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó lấy bánh mì và hai chai sữa bò ra.
Kỷ Phong Miên đẩy một chai sữa cho Khương Nam Thư, "Của cậu đấy."
"Cảm ơn cậu."
Kỷ Phong Miên cắn một miếng bánh mì, "Ngày nào cậu cũng không đi ăn cơm chỉ ăn bánh mì, không đủ dinh dưỡng đâu."
"Là sandwich."
"Hử? Khác nhau chỗ nào, không phải đều là bánh mì à?" Kỷ Phong Miên nhìn sang, cái thứ này chỉ có thể coi là đồ ăn vặt.
Hắn không thể mặc kệ bạn bè hắn ăn như vậy, nhỡ bị bệnh thì sao.
Khương Nam Thư chỉ vào lát bánh mì, "Tinh bột, khi siêu thị giảm giá thì trung bình chỉ có 5 hào một miếng."
Anh lại chỉ vào trứng rán và ức gà, "Protein, thêm hai đồng."
"Vitamin, rau xanh và cà chua 1 đồng, tổng là 4 đồng." Khương Nam Thư nói có sách mách có chứng.
"So với một bữa cơm 10 đồng dưới căn-tin không có đủ protein thì bánh của tôi rất hợp lý."
Kỷ Phong Miên đơ luôn, "Cái...Vậy mỗi sáng cậu đều phải dậy để chuẩn bị, không tốn thời gian sao?"
"Chuẩn bị từ tối hôm trước, buổi sáng chỉ cần 5 phút."
Kỷ Phong Miên không nói nên lời, hắn hoàn toàn không biết phản bác như thế nào, "Thế...thế mỗi ngày cậu đều ăn đồ giống nhau?"
"Ừm, tôi không quan tâm mấy cái này, đương nhiên tôi cũng sẽ đổi khẩu vị."
Kỷ Phong Miên lại thấy không thoải mái, bạn của hắn không thể ăn đồ nguội lạnh như vậy mỗi ngày được.
Hắn xoa xoa mũi, mắt sáng lên, "Đúng lúc tôi cũng thấy đồ ăn căn-tin không ngon nên tinh tính bảo di chuẩn bị cơm cho tôi mang tới trường, không thì làm nhiều chút, hai chúng ta cùng ăn?"
Khương Nam Thư lắc lắc đùa, "Như vậy không hay."
"Tại sao? Không phải chúng ta là bạn sao?" Kỷ Phong Miên tủi thân, "Cậu không muốn ăn cơm với tôi là vì không thừa nhận tôi là bạn của cậu phải không?"
"Chính vì là bạn bè nên mới không thể như vậy." Khương Nam Thư giải thích.
"Là bạn bè thì không thể chỉ có một bên đơn phương nhận."
"Tôi đâu có ngại."
"Tôi ngại."
Kỷ Phong Miên há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Tuy hắn không