10.
" Này, tôi chỉ giỡn thôi mà."
Trác Dật đuổi theo Hoài Giảo, trên mặt còn treo một nụ cười ngả ngớn.
Hắn vốn định dỗ người mấy câu, nhưng khi thấy lỗ tai cậu vì tức giận mà chuyển sang màu hồng phấn, hắn buột miệng nói ra mấy lời thành thật: " Cậu chưa từng nghĩ đến thật sao?"
Hoài Giảo:...
Cậu bị điên à!
" Đúng! Không ai được nghĩ đến cái đó, nghĩ thôi cũng phạm tội rồi nha!"
" Đừng tơ tưởng đến bảo bảo của tôi à nha! Dù bảo bảo vừa dễ gần lại vừa sở hữu vẻ đẹp tự nhiên nữa."
" Gà rừng sao có cửa với phượng hoàng chứ."
" Tôi cũng đồng ý với mọi người, nhưng, nhưng mà, tôi cũng thật muốn bắt bảo bảo giấu trong núi, chắc là bảo bảo khóc cũng không dám khóc đâu..."
" Đ* m*, nói cái mà tôi hết buồn ngủ luôn nè."
Hoài Giảo sắp bị tẩy não bởi những suy nghĩ trong đầu, làn đạn lại còn nói lời cợt nhả không chịu để cậu yên, cậu vừa thẹn lại vừa phiền, Trác Dật còn muốn quấn lấy cậu chọc.
"Thật sự mà nói, nếu cậu không đồng ý, tôi cũng đâu có bắt buộc được cậu."
Rõ ràng là nói chuyện không có ý tốt, hắn lại cố tình nói một cách chân tình còn giọng điệu lại thẳng thắn: "Đừng nói là trong núi, biệt thự cũng sẽ không, buổi tối hôm qua cậu không có mặc quần đó, tôi cũng đâu có xông vào đâu.".
ngôn tình sủng
Không để yên phải không!
Hoài Giảo nghĩ vậy, cậu thật sự phát bực, Trác Dật nói nói mấy câu chẳng khác gì quấy rối tình d*c, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú lại treo vẻ chính trực, cũng không biết có phải hắn đang cố tình hay không.
"Tôi lại không phải...!Bi3n thái..."
Cuối cùng Hoài Giảo không thể nhịn được nữa quay đầu đầy lửa giận trừng mắt, giọng cậu hạ xuống.
" Giờ cậu chẳng khác gì bi3n thái cả!"
Người bình thường sẽ không ai có suy nghĩ muốn lộng tiểu nam sinh mỗi ngày ở trên núi rừng hoang vu, cũng sẽ không nói chuyện lớn oang oang như vậy được chưa!
Trên đường trở về biệt thự đối với Hoài Giảo như có thù oán, cậu hết té chỗ này lại té chỗ khác, Trác Dật mới nói xin lỗi với cậu, quay đầu đã thấy cậu té chạm mông ngồi bệt dưới mặt tuyết, khiến nửa bên quần đều bị thấm ướt.
Hoài Giảo ngại đến mức mặt đỏ như máu, Trác Dật lại giúp cậu đứng lên, hắn cũng không dám cười tiếng nào.
Cả người nhịn cười đến run rẩy.
Khi hai người trở về thì thấy Hình Việt đang ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, hắn thường hay hướng ngoài cửa liếc liếc mắt một cái, giống như đang chờ người nào.
Hoài Giảo cùng Trác Dật một trước một sau mà vào cửa, hai người biểu tình đều có chút mất tự nhiên, đặc biệt là Hoài Giảo bị ướt nửa bên quần, bộ dáng chật vật.
Hình Việt ngay lập tức nhíu mày.
"Quần làm sao vậy."
Hoài Giảo đang định lên lầu nghe thế thì dừng lại, cậu cảm thấy hôm nay mình thật