Trong đại sảnh sang trọng và cổ điển của biệt thự, trong lò sưởi bằng đá cẩm thạch có một đống tro củi đã cháy, tia lửa nổ lách tách, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, bên trong khô ráo và ấm áp.
Sau khi bất tỉnh hai lần liên tiếp, Hoài Giảo bị chóng mặt khi tỉnh dậy.
Cái đầu như không phải của mình vậy.
Đầu cậu rũ xuống một cách yếu ớt, đôi mắt khép hờ và cằm hếch lên trong khi đầu óc còn đang mê man.
"Còn chưa chịu tỉnh." Một giọng nam lạnh lùng không chút độ ấm vang lên.
Những ngón tay trên cằm từ ấn chuyển sang véo, giống như hơi dùng sức, Hoài Giảo nhíu mày, muốn dùng sức gạt ra nhưng không được, đỉnh chiếc cằm trắng nõn trong chốc lát hiện lên vết đỏ.
Người đàn ông thấy vậy, dừng lại một chút, sau đó buông tay.
Hoài Giảo ý thức mơ hồ, phải mấy phút sau cậu mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong tầm mắt cậu là một tấm thảm len màu đỏ sẫm rất quen thuộc trải trên sàn đại sảnh, cậu mở nhắm mắt muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể mình bị trói không thể động đậy.
"Tốt lắm..."
"Chờ cậu tỉnh lại thật không dễ dàng."
Hoài Giảo sững sờ ngẩng đầu lên, trước mặt cậu là một người mặc áo khoác đen, đang nhìn thẳng vào cậu.
Còn phía sau người đàn là đám Trác Dật cũng đang trong hoàn cảnh giống hệt Hoài Giảo, tay chân bị dây thừng trói chặt vào ghế.
Bọn họ tựa hồ đã tỉnh lại từ lâu, nhưng lúc này hai tay bị trói ở sau lưng, miệng còn dán băng dính.
Hoài Giảo còn chưa kịp hoàn hồn vì sự thay đổi đột ngột, sững sờ trong giây lát.
——Chết tiệt, ngay đêm đầu tiên đã đoán ra bạn trai cũ có vấn đề rồi!!
—— Bỏ thuốc vô cơm rồi, bảo sao tôi thấy tên Hình cẩu này dễ gì chịu đi nấu ăn như vậy!
—— oe oe đừng làm hại Giảo Giảo nha, tui sợ á oe oe
——Đêm cuối mới mở ra tuyến chính sao, Hình cẩu đáng sợ quá muốn ôm Giảo Giảo huhu
"A ——"
Hoài Giảo, người đang bị thu hút bởi làn đạn giật mình bởi tiếng la thất thanh đột ngột.
Miếng băng dính trên miệng người Lâm Chi Chi bị xé ra, miếng băng dính bị dán chặt, hành động của Hình Việt rất thô bạo, ngay khi hắn xé băng dán ra, một mảng đỏ lớn xuất hiện trên mặt cô gái.
"Hình Việt, ngươi mẹ nó có bệnh!" Lâm Chi Chi hai mắt đỏ hoe chửi rủa.
Rõ ràng lúc này cô còn chưa ý thức được tình hình, mắng xong mới phát hiện tay chân bị trói, thân thể kịch liệt giãy giụa hai lần, chiếc ghế dưới thân phát ra tiếng cọ xát chói tai trên sàn nhà.
Lục Văn cùng Trác Dật cũng bị trói ở bên cạnh hiển nhiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, sau khi gỡ băng dính trên mặt xuống, chỉ thấp giọng hỏi: "Hình Việt, cậu có ý tứ gì."
Đến phiên đứng trước mặt Hoài Giảo, Hình Việt nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người trước mặt liền ngừng giơ tay, chuyển sang véo má đối phương, nhẹ nhàng bóc băng dính trên miệng ra.
"Vừa rồi tôi còn khen mấy người không ngu."
Cuộn băng dính trong tay hắn bị vò thành một quả bóng, ném sang một bên.
" Không hỏi ai giở trò quỷ sao?"
Hình Việt ngồi xuống, trên thảm có một cái chai rượu rỗng, tối hôm qua chơi trò chơi hắn không có nhặt lên, hắn nghịch hai lần, cái chai lăn lộn trên thảm, sau đó đột nhiên dừng lại dưới những khớp xương ngón tay mảnh khảnh——
"Tôi đều đoán được, cho nên sẽ không đóng kịch nữa."
"Tôi không thích nói nhảm, cho các người hỏi một phút đồng hồ, làm xong thì bắt đầu."
Lục Văn không thể không hỏi ngay sau khi nghe những lời đó: "Cậu muốn làm gì? Cậu trói chúng tôi lại là có ý gì?"
"Đừng lãng phí thời gian hỏi ngu xuẩn như vậy." Hình Việt ngữ khí bình tĩnh, sắc bén nghiêng nghiêng về phía hắn, ánh mắt liếc nhìn đối phương một cái, nói: "Vừa rồi trên bàn cậu biểu hiện rất tốt."
"Cậu giết Tần Lệ? Cậu cùng Thẩm Thành Ngộ có quan hệ gì?"
Sau khi câu hỏi này được hỏi, xung quanh dường như yên tĩnh hơn.
Hoài Giảo vô thức nhìn Trác Dật đặt câu hỏi.
"Đêm đầu tiên, cậu là người đầu tiên nhắc đến Thẩm Thừa Ngộ." Trác Dật chỉ mặc một chiếc áo len bó sát không dày lắm, áo khoác của hắn đã đưa cho Hoài Giảo mặc, thân thể cao lớn bị trói có chút chật vật.
Nhưng trên mặt hắn không có bao nhiêu hoảng sợ, thậm chí còn có chút bất thường kiềm chế.
"Còn bắt Hoài Giảo lên lầu ba, lúc đó cậu định làm gì?"
Hình Việt đang ngồi ở giữa thảm chơi với bình rượu rỗng dừng một chút, nhìn theo ánh mắt của Trác Dật, lại dời ánh mắt đến khuôn mặt Hoài Giảo đang nhìn mình.
Sau đó y nói với giọng điệu đều đều, "Chuyện này rất quan trọng à?"
"Rất quan trọng."
"Không." Hình Việt lạnh lùng nói, bỏ qua câu hỏi thứ hai của Trác Dật, quay sang trả lời câu hỏi thứ ba, "Người yêu cũ muốn gặp mặt cậu ta, tôi chỉ giúp thôi."
Hoài Giảo bị lời nói của người yêu cũ Hình Việt sửng sốt, vừa định hỏi gì đó, người đàn ông trước mặt đột nhiên nói: "Hết một phút."
Hình Việt vẫn ngồi, cũng không có đứng dậy, "Nói nhảm nhiều thật, cậu có thể câm miệng."
"Tôi thích đánh nhanh thắng nhanh."
" Thích chơi game phải không.
Tôi sẽ chơi với mấy người."
...
"Thật hay thách."
Câu này đã nghe vô số lần trong ba ngày, nhưng lần này ý nghĩa hoàn toàn khác với trước đây.
Trong biệt thự, bốn nam nữ thanh niên bị chia thành bốn góc và bị mắc kẹt đối mặt với nhau trên ghế.
Họ nhìn nhau với vẻ mặt ủ rũ, không ai trong số họ biết Hình Việt, người có vẻ bình thường trước mặt, muốn làm gì.
Người đàn ông ban đầu ngồi giữa bốn người họ đã đổi chỗ và ngồi cạnh Hoài Giảo.
Khi y nói chơi với họ, y thực sự không đùa.
Vòng đầu tiên của trò chơi, chai rượu đã hướng vào chính Hình Việt
Hình Việt không đợi bọn họ nói chuyện, trực tiếp nói: "Tôi lựa chọn sự thật."
"Bốn năm trước, tôi trở lại Trung Quốc lần đầu tiên để dự đám tang của người anh họ".
Như kể chuyện, anh lạnh lùng thuật lại: "Anh đi họp lớp, bị tai nạn chết, khi về không còn xương cốt".
Hoài Giảo vốn đã mơ hồ đoán được điều gì đó từ lâu, nhưng khi nghe được thật sự vẫn không thể khống chế được toàn thân rùng mình.
Bốn năm trước, trong một lần họp lớp, đột ngột qua đời.
Người anh họ mà Hình Việt đang nói đến, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, chính là Thẩm Thừa Ngộ, người đã được nhắc đi nhắc lại suốt cả ngày.
"Gia cảnh của anh họ tôi bình thường nên vụ án như vậy bị chìm là đương nhiên.
Chỉ có tin tức địa phương lẻ tẻ đề cập đến vụ hỏa hoạn tại hiện trường, vụ án không bình thường."
"Năm người cùng đi đều bình an vô sự."
"Nhưng tầng ba nơi anh ấy ở đã bị thiêu rụi.
Thật kỳ lạ phải không?"
"Tôi không phải là người tin vào tai nạn, cũng không tin vào cái gọi là sự thật bị suy đoán trong các báo cáo."
"Vì vậy, bốn năm trước, tôi từ nước ngoài chuyển đến học cùng lớp với anh họ của tôi."
Đại sảnh biệt thự lúc này yên tĩnh đến mức mọi thứ không hợp lý đều được giải thích.
"Vậy nên tôi cố ý tiến vào mối quan hệ của anh họ, cố ý quen biết bạn học của anh họ, thậm chí còn có cái gọi là người yêu cũ..." Hình Việt nói đến đây, thanh âm dừng lại, "Cũng đã quen rồi."
Ánh mắt của Lục Văn và Trác Dật lướt qua Hình Việt, cuối cùng rơi vào Hoài Giảo.
Hoài Giảo kinh ngạc mở to hai mắt, tất cả nghi vấn đều trở nên rõ ràng như mây khói tan đi.
Ví dụ như Hình Việt hận hắn đến nắm tay cũng không muốn, tại sao còn ở bên cậu.
Bởi vì Hoài Giảo là người yêu cũ của Thẩm Thừa Ngộ, nếu muốn biết về chuyện của Thẩm Thừa Ngộ, cách dễ dàng nhất là tiếp cận cậu.
"Người gì không thông minh chút nào, đầu chỉ nghĩ đến yêu đương."
"Muốn có thứ gì cũng dám đem bản thân ra đổi, vậy mà riêng đêm xảy ra chuyện đó thì miệng kín như bưng, cạy miệng cũng không nói.
"
"Ngu xuẩn lại còn nhàm chán, vậy mà cũng còn tí thông minh."
Biểu cảm của Hình Việt khi hắn nói những điều này là một câu nói bình tĩnh không có cảm xúc, nhưng đây đều là những câu nói gây tổn thương nhất.
Hoài Giảo biết người trong miệng Hình Việt không phải đích thực là mình nên cũng không quá khó chịu.
Chỉ có những người bên cạnh là khác, họ là người thật trong cốt truyện, và họ có lẽ cũng là bạn Hoài Giảo trong cốt truyện thật.
Bởi vậy nên lúc Hình Việt mắng câu ngu xuẩn, Hoài Giảo nhìn thấy Trác Dật ở bên cạnh, không nhịn được nổi gân xanh trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hình Việt, mày liệu mà nói chuyện đàng hoàng, Hoài Giảo không làm sai cái gì, mày không được nói em ấy như vậy."
Hoài Giảo sửng sốt một chút, trong lòng thay Trác Dật đổ mồ hôi lạnh, cậu sợ Hình Việt nếu bị khiêu khích sẽ làm ra chuyện gì, cho nên sắc mặt tái nhợt.
Kết quả Hình Việt chỉ liếc hắn một cái, sắc mặt lạnh lùng, khóe môi mím chặt, sau đó ngậm miệng lại.
Phải nói rằng, trên thực tế, phần lớn cốt truyện chính đã xuất hiện, và mục đích chính của trò chơi này chẳng qua là một sự trả thù có chủ ý.
Và điều duy nhất còn đáng ngờ trong cốt truyện là bí ẩn về cái chết của Thẩm Thừa Ngộ bốn năm trước vẫn chưa rõ ràng.
Chuyện gì đã xảy ra đêm đó, và ai đã hại