Hắn vừa mới ngồi trên người Hoài Giảo hung hăng như một con cún điên, hết xoa lại nắn, buông ra hai câu đe doạ và đánh hơi cậu xong chớp mắt đã trở lại bình thường.
Hắn đứng thẳng dậy, khi đứng dậy còn đưa tay tóm lấy Hoài Giảo trên mặt đất.
Hoài Giảo bị hắn kéo ngồi dậy, tâm tình thất thường hỉ nộ ái ố của đối phương doạ cậu sợ, dù được đối xử cẩn thận cũng khiến cậu cảm thấy kinh hãi.
Hoài Giảo không dám đứng dậy hay đi lại.
Khi cậu ngồi trên thảm nhìn nghiêng, cậu có thể nhìn thấy chiếc ghế ban đầu cậu ngồi vốn đã nằm dưới chân Lục Văn trước khi trốn thoát, bây giờ đang nằm ở một nơi rất xa cạnh lò sưởi, chân ghế gỗ gãy tan tành, giống như bị người hung hăng đập nát.
Đưa mắt về phía trước, cậu nhìn thấy Trác Dật đang quay lưng vào lò sưởi, nửa thân trên khom xuống, tay chân vẫn bị trói chặt, sợi dây quanh người dường như là thứ duy nhất nâng đỡ anh. Hoài Giảo ngơ ngác nhìn y, Trác Dật cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn cậu.
Máu đỏ sậm dính trên vầng trán ẩm ướt của anh, để lại những vết hằn gớm ghiếc trên khuôn mặt tuấn tú của đối phương.
"Trác Dật..." Hoài Giảo run rẩy gọi hắn, môi run run.
Hoài Giảo có thể tưởng tượng sau khi cậu trốn thoát Hình Việt đã tức giận như thế nào.
"Em gặp được chủ nhân của căn nhà dưới chân núi à?" Trác Dật vì vết máu mà nheo mắt lại, nhìn Hoài Giảo không hề trách móc, chỉ lo lắng hỏi cậu: "Hắn bắt nạt em?"
Hoài Giảo mím môi, lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe.
Hành động vừa rồi bị người đàn ông cõng vào rõ ràng khiến Trác Dật hiểu lầm, cho rằng Hoài Giảo bị c**ng bức bắt lại khi đang chạy trốn.
"Cậu sao rồi? Vết thương trên đầu cậu..."
"Không sao đâu." Trác Dật tựa hồ cười nói: "Hình Việt nhìn thấy em bỏ chạy, hình như sắp phát điên rồi, em không thấy vẻ mặt hắn lúc đó buồn cười đến thế nào đâu."
Hoài Giảo cong môi, không cười nổi.
Điều Trác Dật không nói là sau khi Hình Việt phát điên, nhìn thấy hắn chỉ cười hai tiếng, quay người lại, nhặt chiếc ghế mà Hoài Giảo đã ngồi trên mặt đất lên đánh mạnh vào đầu y.
Người đàn ông này thực sự phát điên.
Trác Dật nhìn thấy Hoài Giảo như muốn khóc, lại nuốt xuống lời muốn nói.
"Anh ta là ai?" Lục Văn im lặng hồi lâu mới dành thời gian hỏi thăm khi Hoài Giảo và Trác Dật không nói chuyện nữa.
Hoài Giảo quay đầu lại, nhận ra người đang được hỏi đến chính là chủ nhân căn nhà gỗ, y đang dựa vào ghế sô pha không nói gì.
"Tôi không biết..." Hoài Giảo nhìn vào mắt người đàn ông, bổ sung: "Ông ấy biết Hình Việt."
"Hắn bắt được cậu?"
"Ừm."
Lúc này không ai lên tiếng nữa.
Diễn biến khó lường, thế sự không có đường lui như hiện tại đã khiến mọi người cảm thấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đặc biệt là Trác Dật và Lục Văn bị thương, còn Hoài Giảo, người duy nhất rảnh tay chân, lại bị một người đàn ông xa lạ còn chưa rời đi canh giữ.
Một lúc sau, Hình Việt trở về, y đẩy một chiếc xe kim loại kỳ lạ đi tới, những chiếc bánh xe lăn trên sàn gỗ phát ra tiếng cọt kẹt, mấy người không khỏi ngẩng đầu lên.
Lúc này Hình Việt đang đứng bên lò sưởi đẩy xe lại quay về với vẻ lãnh đạm giả tạo.
"Vừa nãy tôi bận chuẩn bị cho mọi người xem." Hình Việt nhướng mày, nhìn Hoài Giảo một lát, nói: "Đáng tiếc có người trốn thoát."
Dưới ánh mắt xa lạ của hắn, Hoài Giảo không khỏi cụp mắt xuống né tránh.
"Tôi không thích những trò chơi không có luật lệ, nên đây là một hình phạt bổ sung trước cuộc chơi tiếp theo."
Tấm màn đen chắn tầm nhìn trên xe đã được vén lên.
Trong chốc lát, mọi người đều tập trung sự chú ý vào chiếc xe đẩy.
Hai bình thủy tinh chứa một lượng lớn chất lỏng trong suốt được đặt đối xứng ở bên trái và bên phải, có một ống trong suốt có đầu, hai bên nối với các chai và là thiết bị chuyển mạch để điều khiển nước.
Hình Việt tựa vào xe đẩy nói: "Trước kia tôi từng xem một bộ phim, trong đó có cảnh thẩm vấn cùng trừng phạt rất thú vị, tôi vẫn luôn muốn cùng các người thử một lần."
Hắn ta dùng ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vào chai thủy tinh hai lần, như muốn thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình.
"Để tôi giới thiệu ngắn gọn cho mọi người biết luật chơi."
"Trong hai bình, một bình là chất lỏng bình thường, một bình là dung dịch axit mạnh."
"Xác suất năm mươi phần trăm là cậu ấy sẽ ổn."
Đại sảnh im lặng một cách chết chóc.
Trong sự im lặng gần như kỳ lạ, sắc mặt Hoài Giảo tái nhợt khi cậu phát hiện ra điều gì đó.
Cậu đã nhìn thấy những gì ở trên xe đẩy.
Trong căn nhà gỗ đầu tiên cậu tìm thấy ở sân sau vào ban ngày, những chai lọ và ống nhựa lạ chất đống trên những chiếc kệ đầy bụi bặm.
Lúc này, nó chính là chiếc xe đẩy trước mặt.
Hoài Giảo chợt hiểu, Hình Việt lúc đó nhốt mình trong phòng chứa đồ ở sân sau, có lẽ không phải là cố ý gây khó dễ cho cậu, hay sức thuốc cho cậu vì lòng tốt. Ngược lại, khi đó cậu đã vô tình phá vỡ sự sắp xếp của đối phương, cậu đã bị lôi ra ngoài để hắn kiểm tra đạo cụ quan trọng của mình.
Hoài Giảo nghĩ tới đây, cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hình Việt, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Đối phương trên mặt không có biểu tình gì, hạ thấp tầm mắt, hỏi: "Muốn thử không?"
Hoài Giảo không nghĩ tới hắn sẽ bắt cậu thử, mà chỉ dò hỏi.
Hình Việt tiến về phía cậu hai bước, ngồi xổm xuống. Đối mặt Hoài Giảo không thể phản kháng, hắn cũng không dùng thủ đoạn bạo lực mà lại nhéo cằm cậu, dùng ngón tay cái xoa xoa môi dưới hồng hào hai cái, nói: "Sao vừa rồi em lại chạy, chẳng phải tôi đã nói rồi sao?"
"Tôi sẽ không nhất thiết bắt em chơi thách."
Hắn nhìn Hoài Giảo, mím môi, hừ một tiếng: "Thật ngu ngốc."
Hoài Giảo đã nghe y chửi mình tổng cộng trên hai lần.
Một lần, khi cậu bị mắc kẹt trong phòng khi phát hiện ra chiếc gương hai mặt, và lần thứ hai là lúc này, khi cậu cố gắng trốn thoát và bị bắt.
Bàn tay đặt lên cằm cậu trở nên quá mạnh, buộc cậu phải ngẩng đầu lên, tay Hoài Giảo đặt trên thảm, đầu ngón tay trắng bệch.
"Hình Việt, mày không cần làm cái chuyện khốn kiếp này." Trác Dật đè nén thanh âm nói.
Hình Việt véo má Hoài Giảo, mặt không biểu tình quay đầu lại.
Trác Dật hơi cao giọng, nói: "Chuyện năm đó căn bản không liên quan gì đến Hoài Giảo, oan có đầu nợ có chủ, cho dù mày muốn báo thù cho Thẩm Thừa Ngộ cũng không đến lượt Hoài Giảo phải gánh chịu."
"Ồ?" Hình Việt nhướng mày.
"Vậy cậu nói cho tôi biết, không liên quan đến em ấy, vậy có liên quan đến cậu sao?"
Trác Dật cau mày, không để ý đến lời nói khiêu khích của đối phương, tiếp tục nói: "Em ấy cái gì cũng không biết. Đêm đó chúng ta uống rất nhiều, khi chơi trò chơi đầu óc đã không tỉnh táo."
"Mày còn không biết Thẩm Thừa Ngộ thái độ đối với em ấy như thế nào sao, hay là Hoài Giảo có thái độ đối Thẩm Thừa Ngộ ra sao? Ở đây bất kỳ ai cũng có thể làm hại hắn, ngoại trừ Hoài Giảo thì không."
Nghe hắn nói xong, Hình Việt chỉ cười lạnh nói: "Nói nhảm một hồi, ý chính chẳng thấy đâu, rốt cuộc cậu chỉ muốn tôi thả người ra ngoài."
Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Trác Dật, nói với giọng điệu kỳ lạ: "Thật ra mày cũng quan tâm em ấy quá nhỉ."
Trác Dật dừng một chút, hắn còn chưa kịp phản ứng, Hình Việt bỗng nhiên ôm lấy mặt Hoài Giảo trước mặt, kéo cậu đến trước mặt Trác Dật, nghiêm nghị nhìn hắn hỏi: "Trước kia không phải mày rất coi thường em ấy hay sao?"
Hoài Giảo bị bóp mặt đến mức cau mày, Hình Việt ở bên cạnh không chỉ khống chế cậu mà còn mặt đối mặt tiến tới gần cậu, thân hình xương xẩu sắc bén của người đàn ông áp vào người Hoài Giảo, đầu ngón tay cọ xát hai bên má cậu, hướng Trác Dật hỏi.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này, mày thích cậu ta ở điểm nào?"
"Là khuôn mặt này à?"
Khoảng cách giữa ba người không đến mười centimet, Hoài Giảo dù có nghiêng