Edit: Cresent Munn
Chuyện xảy ra tiếp theo thực sự rất đột ngột.
Hoài Giảo nhìn thấy Hình Việt cúi đầu để cởi dây cho Trác Dật, nhưng Trác Dật đang ngoan ngoãn bị trói đột nhiên giơ tay lên, đấm thẳng vào mặt Hình Việt.
Lực đấm của hắn ta rất mạnh, Hình Việt là một người đàn ông cao lớn vậy mà còn bị đấm ngã xuống sàn.
Hoài Giảo sửng sốt.
Hình Việt chưa kịp phản ứng thì đã ngã xuống, Trác Dật xoa xoa cổ tay tiến lại gần, hung hăng siết chặt y ấn xuống đất, sau đó đấm thẳng vào mặt hắn không thương tiếc.
Bị đấm liên tiếp khiến máu chảy ra từ khoé miệng, hắn r3n rỉ một tiếng.
Chỉ trong mấy chục giây, Hình Việt đã bị đánh liên tiếp vào mặt, hắn nghiêng đầu sang một bên, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, xét từ khóe miệng tràn máu và vết bầm tím xuất hiện thì có lẽ hắn đã bị thương nặng.
Người vốn định hành hạ bọn họ trước đó đã ngã xuống đất, mặt đầy máu, nếu không nhìn thấy ngón tay hắn khẽ co giật, Hoài Giảo sẽ cho rằng Trác Dật đấm chết người rồi.
Trác Dật vẫn chưa hài lòng, hắn bóp cổ Hình Việt ném hắn đi, sau đó quay người nhấc chiếc ghế phía sau lên, giơ cao đập mạnh vào đầu Hình Việt đang nằm trên mặt đất.
Trác Dật có khát vọng trả thù mãnh liệt, hắn sẽ trả thù y chang những gì Hình Việt đã làm với mình.
Một tiếng vang lớn, chiếc ghế gỗ vỡ vụn trên mặt đất.
Một chiếc chân ghế văng tới chỗ Hoài Giảo đứng.
Hoài Giảo môi trắng bệch, khi chân ghế văng tới, bắp chân cậu gần như mềm nhũn, xuống khuỵu xuống sàn.
Hình Việt đã bất động.
Trác Dật nhấc chân đá mấy cái vào hắn, không thấy phản ứng thì mới quay đầu nhìn Hoài Giảo.
Vẻ mặt vô cảm của đối phương hiện lên trong mắt Hoài Giảo, lại giống như Hình Việt trước đó. Kết quả khi Trác Dật tới gần, Hoài Giảo không khỏi lùi lại.
Bước chân Trác Dật dừng lại, sắc mặt khôi phục lại vẻ đẹp trai hiền hoà trước đó, trầm giọng hỏi Hoài Giảo: "Em sợ tôi?"
Hoài Giảo mím môi, run rẩy lắc đầu.
Trác Dật cau mày, đang định hỏi thêm một câu nữa, Lục Văn vốn đang ngồi im lặng hồi lâu trên ghế đột nhiên hỏi: "Hắn đã chết rồi sao?"
"Không biết." Trác Dật cụp mắt xuống trả lời.
Lục Văn im lặng một lát, khàn giọng nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ, có nên gọi cảnh sát không?"
"Người đàn ông vừa nãy không biết khi nào mới trở về, nếu bây giờ không gọi cảnh sát, lúc trở về sẽ tiêu đấy."
"Không." Đề nghị của Lục Văn rất nhanh bị Trác Dật cắt ngang, Trác Dật khóe miệng hạ xuống nói: "Hắn sẽ không quay lại."
Lục Văn nói: "Làm sao ngươi có thể chắc chắn?"
"Vừa rồi khi rời đi, ông ta đã đưa cho tôi một lưỡi dao." Hắn giơ tay lên, giữa kẽ tay lộ ra lưỡi dao mảnh mai loé sáng.
Khi người đàn ông cao lớn kéo lê thân thể Lâm Chi Chi, hắn tựa hồ đang hành động thô bạo, vô tình đụng phải lưng ghế của Trác Dật, nhưng thật ra lúc đó hắn nhét vào hai tay đang bị trói sau lưng Trác Dật lưỡi dao.
Đó là lý do tại sao Trác Dật đã có thể lặng lẽ cởi sợi dây, sau đó khi Hình Việt đến gần, lợi dụng sự chủ quan của hắn ta và phản kích.
Lục Văn cảm thấy có chút kỳ quái, hiển nhiên là người ngoài ý muốn lại đi giúp đỡ bọn họ.
"Tôi vẫn nghĩ mình cần phải gọi cảnh sát." Lục Văn cau mày ngẩng đầu nhìn Trác Dật, thấy trên mặt đối phương không có biểu hiện đồng tình, hắn nghĩ Trác Dật sợ vô tình giết người sẽ bị phát hiện, cho nên hắn bình tĩnh an ủi: "Còn chuyện gì nữa thì đừng lo lắng, tôi và Hoài Giảo ở đây để chứng minh rằng cậu chỉ đang tự vệ."
"Hơn nữa Hình Việt đã giết người, hắn đáng chết."
Trác Dật nghe vậy, cũng không phản bác mà nói: "Chúng ta ra ngoài trước đi."
Người đàn ông kia đi ra ngoài đóng cửa lại, hai người ngồi trên ghế nhìn thấy, tuy nhiên, việc Hoài Giảo dễ dàng mở cửa khiến cả ba người cảm thấy may mắn vì cửa không khóa.
Lục Văn bị thương ở chân, bất tiện nên Trác Dật cùng Hoài Giảo định ra cửa kiểm tra trước, Hoài Giảo đi được vài bước thì nhận ra mình vẫn đi chân trần khi chân dẫm lên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Cậu nóng lòng muốn rời khỏi biệt thự, lúc này cũng không quan tâm lắm, đi theo Trác Dật ra cửa, trên tay nắm cửa kim loại quen thuộc còn có vết tích lộn xộn do đập phá đồ đạc khi nãy cậu lao ra.
Trác Dật nhấc tay nắm cửa di chuyển, nhưng cửa không mở.
Hắn kiềm chế vẻ mặt, siết chặt hai tay và xoay nhanh hai lần, vẫn bất động.
"Sao vậy, không mở được à??" Hoài Giảo bước tới, lo lắng hỏi.
"Đúng vậy, giống như ban ngày..." Trác Dật cau mày tiếp tục nói, khi cúi đầu nhìn thấy đôi chân trần của Hoài Giảo đứng trên mặt đất, sắc mặt thay đổi, hỏi: "Giày của em đâu?"
"Hả? Nhưng mà cánh cửa..."
"Mất rồi?"
Hoài Giảo:......
"Ừm......"
...
Khi Trác Dật kéo Hoài Giảo trở lại lò sưởi, Lục Văn ngẩng đầu lên, nhìn biểu tình trên mặt hai người, liền biết có chuyện gì đó, "Vẫn không mở được à?"
Trác Dật gật đầu.
Lục Văn nói: "Tìm chìa khóa trên người Hình Việt, hắn đã tự mở cửa."
Trác Dật đặt Hoài Giảo xuống thảm, không nói một lời, ngồi xổm xuống, lục lọi khắp người Hình Việt, khi hắn cử động, máu trên mặt đối phương dần dần chảy từ cằm xuống ngực.
Hoài Giảo lo lắng nhìn chằm chằm Hình Việt, theo quy ước của phim kinh dị thông thường, loại trùm phản diện này thường không chết dễ dàng như vậy, khi nhân vật chính thả lỏng cảnh giác và tiếp cận hắn, hắn sẽ đột nhiên vùng dậy.
Chỉ là Hoài Giảo đã lo xa, cho đến khi Trác Dật lại đứng dậy, Hình Việt vẫn nằm bất động trên mặt đất. Truyện Sắc
"Không có chìa khóa." Trác Dật nói.
Lục Văn dừng lại một lúc rồi nói: "Tốt hơn là nên gọi cảnh sát. Chúng ta đã cố gắng cả ngày, nhưng nếu không mở được cửa thì không thể ra ngoài. Điện thoại di động ở đâu? Có lẽ bây giờ chúng ta có tín hiệu."
Trác Dật sờ túi quần, mím môi nói: "Hình Việt lấy rồi."
Mọi người lại im lặng.
Một lúc sau, Trác Dật lại lên tiếng: "Tôi và Hoài Giảo lên lầu tìm kiếm. Nếu không được thì lên tầng ba tìm lại chiếc điện thoại di động cậu ấy đánh rơi trước đó."
Hắn nhìn Lục Văn, nói thêm: "Nếu chân cậu không tiện đi đứng, vậy ở chỗ này chờ bọn tôi, hai mươi phút nữa bọn tôi sẽ xuống."
Lục Văn tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đáp: "Được."
"Tôi sẽ canh thời gian. Khi nào hết hai mươi phút, tôi sẽ lên lầu tìm các cậu."
"Ừm."
Hoài Giảo đứng sang một bên, cẩn thận lắng nghe sự sắp xếp của họ, Trác Dật nói xong liền quay người nói: "Đi thôi." Hoài Giảo vội vàng gật đầu, đang định rời đi, đột nhiên cảm thấy trên người treo gì đó. Cậu cúi đầu xuống thì thấy bên hông có một bàn tay, trên khớp xương nhô ra của bàn tay đó vẫn còn dính một ít máu, như thể vừa làm chuyện gì đó bạo lực.
Hoài Giảo ngơ ngác nhìn Trác Dật, sau một khắc chân cậu nhẹ đi, Trác Dật ôm lấy eo cậu, vác lên vai.
Hoài Giảo, người bị cõng hai lần trong một