"Tiền anh chuyển cho tôi, đều ở trong thẻ."
Hoài Giảo ngồi cách người đàn ông một khoảng, dựa vào bên cửa sổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nhưng hôm nay tôi không mang theo thẻ......"
Cậu vốn dĩ muốn chuyển lại, nhưng bởi vì bị theo dõi hai ba hôm liền cùng một vài việc vặt quấy nhiễu, nên số tiền chuyển khoản kếch xù hôm đó cùng tin nhắn đều bị Hoài Giảo quên sạch sẽ.
Đáng lẽ ra phải là một tình huống xấu hổ, dù sao cậu cũng cầm tiền rồi mà lại không gặp mặt người ta.
Nhưng tâm tình Hoài Giảo hiện tại thật sự không tốt, trước mắt cũng suy xét không được nhiều như vậy.
Hoài Giảo cho rằng mình có tấm lòng rộng lượng, luôn coi mọi chuyện gặp phải đều là trải nghiệm trong trò chơi, vốn cho rằng mình chỉ cần ngốc ở đây một tháng, sau một tháng, bất kể danh tiếng của cậu tốt hay xấu hay thế nào đi nữa cũng sẽ không còn quan trọng.
Miễn là cậu có thể vượt qua phó bản.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy buồn khi bị hiểu lầm hoặc khi bị người khác chửi mắng.
Rõ ràng cậu cái gì cũng chưa làm mà.
"Không sao cả." Người đàn ông nhẹ nhàng trả lời, như thể hắn vốn không quan tâm đ ến vấn đề tiền bạc.
Không giống đêm đó, người đàn ông bi3n thái mặc tây trang nam thả rông trong mắt Hoài Giảo, hiện tại bình thường còn hơn người bình thường.
Hắn ngồi bên cửa sổ đối diện trong tư thái ổn trọng, không cố ý đến gần Hoài Giảo một chút nào, mà thay vào đó y dùng giọng điệu kiềm chế nhẹ nhàng hỏi: "Cậu ăn cơm chưa? Tôi muốn mời cậu một bữa."
"Chưa..."
Hoài Giảo ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần người khác đối với cậu ôn nhu một chút, cậu hoàn toàn nói không thể cự tuyệt.
......
Khi người đàn ông đưa cậu về nhà, Hoài Giảo vẫn có chút bối rối.
Trong trí tưởng tượng của cậu, loại người đàn ông ưu tú bí ẩn, có vẻ như xuất thân giàu có, sẵn sàng đưa tiền cho người khác này nên chiêu đãi người khác một bữa ăn trong một nhà hàng tư nhân hoặc một nhà hàng phương Tây cao cấp trong thành phố sầm uất thay vì đưa người vào nhà mà không nói một lời như bây giờ, y còn rất tự nhiên lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép mới, đưa cho Hoài Giảo đang đứng ngốc ở cửa, nói: "Tôi đã muốn gặp cậu suốt hai ngày qua.
Nhưng cậu không trả lời tin nhắn của tôi."
Hoài Giảo ngơ ngác đi dép lê vào, đi theo người đàn ông vào phòng khách.
Người đàn ông đẹp trai mặc vest tên Nghiêm Thù, thực ra không già như Hoài Giảo nghĩ, khi ở nhà thả tóc, khuôn mặt nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tám, hai mươi chín.
"Không biết khi nào có thể đưa cậu về nhà, cho nên mấy ngày nay tôi đều chuẩn bị đồ ăn tươi." Nghiêm Thù vào nhà liền cởi chiếc áo khoác cực kỳ bó buộc của mình, thản nhiên đặt nó lên lưng ghế sô pha.
Hắn dẫn Hoài Giảo ngồi xuống ở sô pha trước, Hoài Giảo rũ mắt cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, hắn thoáng lộ ra một nụ cười khẽ, hỏi cậu: "Cậu có dị ứng gì không?"
Hoài Giảo vội trả lời: "Không có, tôi cái gì cũng ăn."
"Ngoan lắm." Hắn đứng đắn khen.
"......"
Hoài Giảo cũng đang suy nghĩ có nên giúp đỡ hay không, cậu không biết tại sao người đàn ông mà cậu mới gặp trong phòng riêng của câu lạc bộ mấy ngày trước bây giờ lại muốn tự mình xuống bếp nấu nướng cho cậu dù mới gặp nhau lần thứ hai.
Cậu cố gắng đến gần nhà bếp nhưng bị người đàn ông đeo tạp dề không phù hợp chặn lại.
Nghiêm Thù đỡ bả vai Hoài Giảo, không nặng không nhẹ mà đẩy người ra bên ngoài, nói: "Đi xem TV, không cần giúp đâu."
"Ừm......"
Hoài Giảo ngượng ngùng nghĩ, cậu cũng chỉ là khách sáo một chút chứ cũng không biết giúp gì.
Cậu chán nản ngồi trong phòng khách xem TV, thỉnh thoảng nhận được tin nhắn của đám người Tần Dã, chủ yếu là hỏi cậu tại sao về sớm, có phải không vui hay gì đó không.
Hoài Giảo đều trả lời có lệ.
Một lúc sau, cậu ngửi được mùi thơm của đồ ăn, chỉ ngửi mùi thôi, Hoài Giảo đã biết đối phương nấu ăn chắc chắn rất ngon.
Vừa nãy cậu không đói lắm, nhưng bây giờ cậu bắt đầu mơ hồ thấy thèm ăn.
"Cậu tới đây."
Ngồi vào bàn ăn, Nghiêm Thù hỏi Hoài Giảo: "Muốn uống rượu không?"
Hoài Giảo lắc đầu nói: "Tôi uống không tốt."
Có lẽ đang nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, người đàn ông không gượng ép mà quay lại lấy cho cậu một chai nước suối.
Đồ ăn trên bàn đa số đều hợp khẩu vị Hoài Giảo, nhưng thể chất cậu lại ăn ít, chỉ mới ăn một bát đã đặt đũa xuống.
Hoài Giảo cảm thấy đôi khi thành kiến thực sự có ảnh hưởng rất lớn đến con người, chẳng hạn như trước cuộc gặp gỡ này, Nghiêm Thù trong mắt cậu chỉ là một tên cuồng dâm bi3n thái, thích quậy phá trong câu lạc bộ đêm.
Nhưng sau khi quen nhau được một thời gian ngắn, cậu phát hiện ra rằng trong hoàn cảnh bình thường, đối phương cũng là một quý ông.
Chỉ cần đừng nói quá nhiều là ổn.
Trên TV đang phát một bản tin cộng đồng nhàm chán, Hoài Giảo vừa ăn xong, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nghỉ ngơi một lát.
Người mời cậu đi ăn tối, hình như buổi tối sẽ ra ngoài, hắn đã mặc bộ vest bó sát thường ngày, ngồi rất gần Hoài Giảo, sau khi hắn thoáng liếc nhìn cậu, không hề báo trước, đột nhiên hắn mở miệng nói.
"Mấy ngày trước, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã bị cậu mê hoặc."
Hoài Giảo: "......" Cái, cái gì?
——?? Mới vừa ăn cơm no, tuyến tình cảm đã phát triển nhanh như vậy sao??
—— Ừm? Có ý tứ gì, cho Tiểu Giảo no bụng là để làm việc này sao?
Hoài Giảo cảm thấy tây trang trên người Nghiêm Thù như che giấu cái gì.
Hắn đang mặc vest và nghiêm túc nói chuyện với Hoài Giảo, nhưng dù có nghiêm nghị và đứng đắn đến đâu, vẻ mặt nghiêm túc đến đâu, Hoài Giảo vẫn nhớ như in cảnh hai người gặp nhau lần đầu tiên.
Đối phương cũng giống như bây giờ, người mặc một bộ âu phục cấm dục, bình tĩnh nhìn cậu.
Khoá kéo dưới thân lại rộng mở, cho cậu xem chỗ đó, còn hỏi cậu...
"Lúc ấy tôi thật sự rất tò mò, da cậu trắng như vậy là trời sinh thật hay sao?"
"Có lẽ cậu sẽ cảm thấy tôi rất kỳ cục, rõ ràng đó là lần đầu tiên gặp cậu, nhưng nghe cậu nói hai câu, bị cậu đá, vậy mà tôi lại ngủ mơ, nghĩ đến cậu, mộng tinh."
Hoài Giảo:......
Đàn ông 30 tuổi còn nói mình mộng tinh, bộ không cảm thấy mất mặt sao......
Hai lỗ tai cậu đỏ bừng, ngón tay ở đầu gối gắt gao cuộn lên, đứng ngồi không yên.
"Anh......!Đừng nói mấy lời như vậy......"
Nếu không phải bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm*, Hoài Giảo sợ là giờ phút này đã đứng lên chạy biến rồi.
*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Đây là thành ngữ Việt Nam nhưng bên Trung cũng có nghĩa tương tự.
Một câu thành ngữ khác của Việt Nam có nghĩa giống vậy: "Ăn cơm chúa, múa tối ngày".
Khi cúi đầu định trốn tránh, người đàn ông đứng dậy tiến lại gần, ánh mắt hắn rơi vào sườn mặt cậu.
Không biết tại sao, hắn đột nhiên đổi ý nói: "Vừa rồi nhìn thấy cậu ở ven đường, giống như sắp khóc."
Những ngón tay có chút lạnh, khẽ