Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 4


trước sau


004:

Đêm nay thật không an ổn.
Ngay khi Hoài Giảo đóng chương trình phát sóng trực tiếp và chuẩn bị đi ngủ, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu đợi hai giây để xác nhận rằng giọng nói đang phát ra từ cửa phòng mình, rồi hỏi: "Ai vậy?"
"Tôi, Trác Dật."
Giọng nói của Trác Dật khá rõ ràng, hắn cũng là người nói chuyện với Hoài Giảo nhiều nhất đêm nay.

Hoài Giảo lúc đó đã nằm trong chăn bông, cậu định mở cửa thì nghe thấy giọng nói của hắn.
Trác Dật tới đưa băng keo cá nhân.
Trên lầu ba, lúc Trác Dật đang rọi đèn pin đi tìm hắn, Trác Dật nhìn thấy Hoài Giảo giơ tay lên.
Hắn thường không phải là người cẩn thận, nhưng sau khi cùng mọi người trở về phòng, trong lòng luôn nghĩ đến người dưới ánh đèn pin trong hành lang tối tăm.
Cậu có vẻ bị thương.
Trong phòng không có dép, Hoài Giảo lăn từ trên giường xuống, bước ra cửa bằng đôi chân trần, do dự một giây có nên mặc quần vào trước không, nhưng cuối cùng, sự lười biếng và một chút sạch sẽ đã chiếm ưu thế.
Hoài Giảo núp sau cánh cửa mở cửa cho Trác Dật, cậu chỉ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hỏi: "Làm sao?"
Trác Dật liếc hắn một cái, nói: "Có muốn băng dán hay không?"
Hoài Giảo ngây người một lát.

Cậu cũng cảm thấy hai người có quan hệ không tốt, nhớ đến vẻ mặt ác liệt của tên này lúc chơi trò chơi, rất khác với vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt của hắn khi đứng trước cửa nhà mình vào lúc này.

Đưa tay cầm lấy băng dán do Trác Dật đưa cho, Hoài Giảo thì thào nói: "Cảm ơn."

Vốn tưởng rằng Trác Dật sẽ rời đi sau khi đưa đồ, nhưng đợi hai giây đồng hồ, không đợi động tĩnh của người bên ngoài, Hoài Giảo ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Trác Dật rất cao, khi hắn đứng ở cửa quay lưng lại với ánh đèn hành lang, một bóng đen đổ xuống trước mặt Hoài Giảo, như thể đang bao phủ cả người cậu.

Hoài Giảo thấy môi hắn hé mở dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì.
Hoài Giảo thực sự không tò mò, Trác Dật không nói chuyện cũng không rời đi, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở sau cửa.

Phòng ngủ lát sàn gỗ, dù đã bật sưởi nhưng dù sao cũng là mùa đông, đứng chân trần lâu vẫn khá lạnh.
Để làm nóng người, Hoài Giảo giơ một chân lên giẫm lên bàn chân còn lại của cậu, lòng bàn chân lạnh lẽo chạm vào mu bàn chân ấm áp, nhiệt độ chênh lệch khiến ngón chân co quắp lại.
Trác Dật không biết tư thế kỳ quái của người trước mặt đứng sau cánh cửa lúc này là gì, chỉ thấy Hoài Giảo động đậy nên hỏi: "Sao vậy?"
Hoài Giảo lắc đầu nói: "Không sao."
Trác Dật cau mày, mãi sau đó hắn mới nhận ra Hoài Giảo từ lúc mở cửa đã trốn sau cánh cửa với dáng vẻ bất cần đời.
Để lộ nửa đầu, cậu đang nắm lấy khung cửa bằng đôi tay nhợt nhạt, không cho ai vào cũng chịu không ra ngoài, trông cậu ấy giống như...
Như thể có ai đó đang trốn trong phòng.
Vẻ mặt của Trác Dật thay đổi, hơi tức giận khiến hắn nhìn hơi lạnh lùng, giọng nói chùn xuống, "Không có chuyện gì, cậu chặn cửa làm gì."
"Tôi không được vào?" Khi Trác Dật nói hắn cũng không nghĩ bản thân có lập trường gì mà nói như vậy.
Trong lòng hắn chỉ lo lắng không thể giải thích được, hắn cũng không phải là người tốt bụng.
"Hay là trong phòng của cậu có người nên không tiện cho người khác nhìn thấy?"
Hoài Giảo bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, vẻ mặt cậu sững lại trong giây lát.
Tên này, cái tên này nói gì vậy???
Hành động giữ cửa đẩy vào của Trác Dật dường như không phải là giả, hắn đẩy rất mạnh mẽ, giống như thực sự cảm thấy có người đang trốn trong phòng của Hoài Giảo.

Hoài Giảo vừa giữ cửa, vừa đứng vững một chân thì sàn nhà lạnh ngắt, ngay lúc đó, cậu suýt bị vấp ngã.

Nhìn thấy hắn chuẩn bị đi vào, Hoài Giảo vừa lạnh vừa lo lắng, vừa vội vàng vừa hoảng sợ hét lên: "Tôi-tôi không mặc quần!!"
"..."
?
Trác Dật trợn to mắt trong chốc lát.

Hắn dường như không phản ứng với những gì Hoài Giảo nói.
Hoài Giảo đỏ mặt sau khi hét lên, đặc biệt là khi Trác Dật nhìn cậu với vẻ mặt vô hồn.
Trên thực tế, việc các chàng trai cởi tr@n, không mặc quần không có gì là xấu hổ.

Nhưng chính cái cách lẩn tránh trước mặt người lạ khiến bầu không khí trở nên khó xử.
Tay cậu nắm chặt vào cửa.
Trác Dật định thần lại, dưới ánh mắt xấu hổ của Hoài Giảo, hắn hơi cứng ngắc quay đầu lại.
Khụ một tiếng.
Không để cho bầu không khí tiếp tục xấu hổ, Hoài Giảo chỉ có thể chịu đựng xấu hổ co quắp ngón chân lại, nhanh chóng giải thích: "Lúc trước tôi bị ngã ở tầng dưới, quần của tôi đều dính đầy bụi bẩn.

Trước khi anh vào, tôi định đi ngủ..."
"Cho nên, tôi không mặc quần." Cậu liếc nhìn Trác Dật, nói thêm, "Tôi không mang giày."
"À, ồ." Trác Dật bị cậu nhìn, đáp một tiếng.
Thấy hắn không hiểu ý cậu một chút nào, hắn vẫn bộ dáng như trên trời, cậu chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, hơi thẳng thừng nhắc nhở: "Bây giờ tôi không mặc quần hay đi giày.

Cảm ơn cậu.

Tôi sẽ sử dụng băng cá nhân sau, nếu được thì ngày mai gặp nhau được không? "
"Tôi lạnh quá." Giọng điệu của cậu có chút đáng thương.
Trác Dật:...
Hắn thậm chí còn không biết bằng cách nào mà lại để Hoài Giảo đuổi đi trong sự ngỡ ngàng bàng hoàng.
Trác Dật nằm trên giường mà trong đầu vẫn còn đang lăn lộn những ý nghĩ kỳ quái, không nhớ rõ mấy lời giải thích của Hoài Giảo, chỉ nhớ người đang trốn sau cánh cửa lộ ra nửa đầu, ngón tay đang nắm chặt khung cửa một cách đáng thương.

Không cho hắn đi vào.
Trác Dật nhắm mắt lại, không khỏi nghĩ đến, người này, tại sao cái

người này lại không mặc quần vào ngủ...
Hoài Giảo sắp đông cứng lại, Trác Dật vừa đi, cậu ngay lập tức xoay người nhảy lên giường ngay khi cửa đóng lại.
Răng cậu va lập cập khi cuộn mình trong chăn bông.

Hoài Giảo lấy tay che chân, đối với hệ thống trong đầu nói xấu hổ, trong lòng thầm mắng Trác Dật là đồ ngốc.
Cậu hoàn toàn quên mất vụ băng cá nhân được đưa cho cậu với mục đích tốt, chỉ nhớ mỗi chuyện mông tr@n trụi suýt chút nữa bị người khác thấy.
Khi bàn chân ấm lên và cơn buồn ngủ dần trỗi dậy, cậu chìm vào giấc ngủ mê man.
Nhưng đêm đầu tiên trong một bộ phim kinh dị không có cái gọi là bình yên.
Hoài Giảo đang buồn ngủ, cảm giác như bị bóng đè.
Lúc đầu, cậu chỉ cảm thấy cơ thể rất nặng, sức nặng không phải là sức nặng của vật nặng đè lên người, mà là sức nặng của tứ chi, bàn tay và bàn chân của cậu bị đóng đinh vào giường, không thể cử động được.
Sau đó là lạnh, đêm nay Hoài Giảo đã trải qua quá nhiều đợt cảm lạnh, nhưng điều duy nhất khiến cậu cảm thấy những vết nứt trong xương rỉ ra hơi lạnh là ở căn gác trên tầng ba, bị "người ta" siết chặt cổ tay, như xiềng xích trói chặt trong giây phút ngắn ngủi.
Bây giờ cũng vậy, chăn bông lạnh như động băng, toàn thân ớn lạnh.
Hơi lạnh chạm vào mắt cá chân của cậu, từ đầu gối uốn cong xuống.

Trên đốt ngón tay mảnh khảnh dường như không có thịt, khi nắm xương bàn chân của Hoài Giảo, có hơi đau nhói và cộm lên xương bàn chân.
Đôi chân của Hoài Giảo thực sự rất đẹp, đặc biệt là khi cậu ấy đang cuộn tròn dưới tấm chăn trong vòng tay của nó.
Da thịt trắng mỏng mềm mại chìm vào mặt giường mềm mại, chồng chất lên nhau, vô tình ngăn cản cảnh sắc dưới lớp quần áo.

Bàn tay vừa đặt ở đầu gối và mắt cá chân dường như bị cảnh mờ ảo này thu hút.

Hoài Giảo thân thể nóng lạnh, đầu óc hỗn loạn như bị đánh thuốc mê, cậu có thể nhận ra có thứ gì đó đang chạm vào mình, nhưng cậu lại không thể tỉnh dậy.
Bắp chân bị tách ra bằng một bàn tay, và những đốt ngón tay lạnh lẽo di chuyển lên từ khoảng trống chồng chéo.
Người trên giường như cuồng loạn ở trong mộng, chung quanh không có cái gì, bất động thanh sắc như bị giam cầm, chỉ có thể từ từ run lên, giống như con cá nhỏ đáng thương trên thớt, không khỏi có chút khó chịu.
"Lạnh..." Hoài Giảo bất giác kêu lên một tiếng, mỏng manh trong trạng thái buồn ngủ.
Trên trán cậu đổ mồ hôi lạnh, thậm chí khóe mắt còn đỏ bừng vì bị đối xử tệ bạc.
Lông mi dính vào nhau thành từng sợi, như thể cậu vừa khóc.
...
Cảm giác ớn lạnh khắc sâu vào tận xương tủy như thể hoại tử xương, giống như lần trước, Hoài Giảo chưa kịp chịu đựng đã bị một lực đột ngột kéo ra khỏi cơ thể.
Hoài Giảo đang trong cơn mê man, chỉ nghe thấy một giọng nói không hề xa lạ, giọng điệu ảm đạm, cảnh cáo: "Đừng làm những chuyện không cần thiết."
- Em đau lòng?
"Im lặng."
- Em có quyền gì mà ngăn cản anh.
- Em không biết mối quan hệ của em ấy với anh à?
Giọng nói của người đối với hắn cũng có vẻ lạnh lùng bao trùm, ủ rũ lạnh như băng.
Nó đã phải chịu đựng quá lâu.
Khi nó không nghe thấy câu trả lời từ người trước mặt, ác ý và sự tức giận của nó, giống như một con rắn phun ra nọc độc, lời nói không thể ngừng sinh sôi.

Ngay lúc người đàn ông không có phản ứng gì, nó đột nhiên duỗi tay ra, tóm lấy mắt cá chân của người trên giường rồi dùng chăn kéo anh ta xuống giường.
Hoài Giảo ngã xuống sàn và phát ra tiếng động lớn, mặc dù không thể tỉnh lại nhưng cậu cảm thấy cơ thể đau đớn, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Cơn đau buốt và cái lạnh khi phải tr@n truồng trên sàn nhà khiến nước mắt cậu tuôn rơi.
"Lạch cạch" một tiếng giòn tan.
Xung quanh dường như yên lặng..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện