Trần Phong ngồi thiền, tập trung nghiên cứu về kiếm thuật mà mình giác ngộ được.
Chớp mắt đã một tuần thời gian, cậu đối với những đường kiếm đó là hiểu rõ và thành thục hơn rất nhiều, mặc cho độ hoàn chỉnh của nó nếu qua thực chiến thêm nữa vẫn có thể là cao hơn.
Khi cậu quyết định đã có thể áp dụng được bộ kiếm pháp này vào thực chiến mà không cần rơi vào trạng thái giác ngộ, cậu mới chịu dừng lại.
Mở mắt ra, cậu thấy một đạo nhân ảnh đang chắp tay sau lưng, đứng đợi cậu ở phía đối diện.
Người này dáng vẻ, tuy nói giống Kiếm Vương mà cậu luyện tập cùng suốt thời gian qua, nhưng uy áp tạo thành thì lại vượt xa người trước vô số lần.
– Đã để huynh đợi lâu!
Khẽ đứng dậy, thanh niên hướng người nọ, nhẹ nhàng nói.
Ngạo Thiên mỉm cười lắc đầu:
– Chờ một người đã quá vạn năm, đợi thêm một chút chẳng đáng là gì cả!
Thanh niên cao lớn gãi đầu, không đáp.
Có vẻ như ông ấy đợi một người có thể kế thừa được kiếm thuật của mình, điều mà cậu không chắc mình liệu có phù hợp không.
Đoán được cậu nghĩ gì, Kiếm Vương nói:
– Kiếm ý của ta, đệ không phải người tiếp nối, bởi xét trong kiếm đạo mà nói, vị trí của ta và đệ đã gần nhau quá rồi!
– Huynh có phải không đang đề cao ta quá?
– Để chân thân này thử lại một lần cho chắc nhé?
Ngạo Thiên nói, tay phải lấy ra một thanh đơn thủ kiếm màu bạc.
Nó không cầu kỳ hoa mĩ gì, nhưng lại ẩn chứa một nguồn lực lượng hết sức to lớn.
Mặc dù vậy, khi tiến vào đại pháp trận, pháp lực khổng lồ bên trong nó lập tức bị phong ấn lại.
Phía đối diện, Trần Phong cũng lấy ra Nhật Long kiếm rồi vào thế sẵn sàng giao thủ.
Đây nhất định sẽ là trận đấu khó khăn nhất từ trước tới giờ của cậu.
Hai người đứng nguyên thế tấn một lát.
Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, không gian bao trùm bởi một bầu không khí lặng yên đến tận cùng.
Đồng thời với chiếc lá vàng chính giữa hai người nhẹ nhàng tiếp đất, cả hai cùng lúc phóng thẳng tới người kia mà vung kiếm.
Chiêu thức của vị hộ pháp là cực kỳ đơn giản, chẳng có chút nào phức tạp, vậy mà lại hàm chứa độ sắc bén khiến người ta phải ớn lạnh, tốc độ cùng sức mạnh thì cảm tưởng như có thể chẻ đôi không gian ra vậy.
Trong khi đó thanh kiếm rồng thiêng của thanh niên cao lớn lại có chút hoa mĩ hơn, vừa có hình, vừa có tiếng, nhưng cũng là có tiền vốn, chống đỡ được hoàn hảo đòn đánh của đối phương, không phải để múa cho vui.
Kiếm thuật của hai người, chẳng phải kiểu phải di chuyển nhiều, biến ảo vị trí không ngừng nghỉ, vậy mà vẫn tạo nên một màn long phi phượng vũ.
Ảnh hưởng của những nhát chém cả hai bên tạo ra đều là hết sức to lớn, dù có pháp trận tọa trấn cũng là không cản lại được hết.
Kiếm ảnh va chạm liên hồi, chẳng có chút nào nương tình, ngược lại đều là nhắm thẳng vào yếu huyệt của hai bên.
Mặc cho cả hai đều tung ra những đường kiếm sắc lạnh, mang đầy mùi vị tử vong, khuôn mặt họ vẫn là rất thản nhiên, chẳng có chút nào xuống sắc hay gặp khó khăn.
Lí do là bởi, kiếm thuật mà hai người đang sử dụng, không chỉ công cực mạnh, mà thủ cũng đạt mức thượng thừa.
Những nhát chiếm sát phạt phóng ra vô tận, ngạnh kháng mạnh mẽ với long hư ảnh.
Thanh âm va chạm cùng tiếng long ngâm vang vọng khắp vùng không gian Thiên Hoa Vũ giới.
Trận chiến theo thời gian càng lúc càng kịch liệt hơn, khi mà Kiếm Vương bộ chiêu thức được nâng lên một tầm cao mới.
Suốt mấy ngàn năm khổ luyện, bộ kiếm pháp mà phân thân ông dùng để đấu với Trần Phong lâu nay đã được thay thế hoàn toàn.
Ngày qua ngày, ông lại tìm ra những thế kiếm ưu việt hơn, nâng tầm kiếm đạo lên không ngừng nghỉ.
Lúc này đây giao thủ, ông đang lần lượt sử dụng những kiếm thuật đó, để có thể giúp cậu hoàn thiện bộ kiếm pháp.
Nhưng đồng thời, ông cũng muốn xem xem, đẳng cấp của bộ chiêu thức này rốt cuộc đã đạt tới mức độ nào của kiếm đạo.
Và liệu nó có thể hay không, đánh ngang ngửa với kiếm pháp mạnh nhất của ông hiện tại.
Thanh niên cao lớn cật lực chiến đấu, tuy nói không bị áp đảo gì mà vẫn là giao tranh ngang kèo, nhưng trí óc của cậu vẫn phải làm việc hết sức vất vả.
Cậu hiện tại vẫn là đang tỉnh táo, tuyệt đối làm chủ bản thân, chưa cần phải tiến vào trạng thái giác ngộ để nâng cao kiếm pháp.
Mặc dù vậy, càng đánh, kỹ năng của cậu lại càng mạnh hơn để có thể bắt kịp với bộ kỹ năng của đối phương.
Trận thư hùng kéo dài rất lâu, tuy nhiên chẳng ai có chút cảm giác nào muốn buông xuôi, ngược lại vẫn luôn hừng hực khí thế như khi mới bắt đầu.
Không ai để ý, thời gian đã trôi qua tất cả là ba tiếng thời gian, số lượng chiêu thức sớm đã vượt qua con số hàng vạn.
Kiếm pháp rồng thiêng của Trần Phong lúc này đã tiến hóa rất rất nhiều so với khi trước.
Độ huyền ảo của nó theo đó càng tăng lên vô số lần, khiến cho người khác nhìn thấy phải hoa mắt.
Diễm lệ là thế nhưng lực lượng hàm chứa trong nó cũng là cực kỳ khổng lồ, chỉ một kiếm là quá đủ để làm không gian chung quanh dao động không ngừng.
Ngạo Thiên khẽ cười, kiếm thuật của người trước mặt vốn đã cường hãn, mà càng đánh với những bí ký cấp cao lại càng mạnh mẽ hơn.
Mấy ngàn năm ông khổ tu như thế nhưng rất nhanh liền có cảm giác như bị đuổi kịp.
Tuy nhiên để có thể đạt đến đỉnh cao của kiếm đạo, thứ cậu ta cần nhiều hơn là chỉ chiến đấu đơn thuần thế này.
Cùng với một chém sát phạt, tiếp lấy hư ảnh rồng thiêng từ đối phương, vị hộ pháp chủ động lui lại hơn năm bước, ý tứ muốn tạm ngưng trận đấu.
Thanh niên cao lớn nhận ra, cũng là thu kiếm về, tay trái bất giác kéo ra trước ngực, các ngón tay tự động tạo thành một đạo ấn pháp.
Kiếm Vương cất vũ khí lại giới chỉ, miệng tán thưởng:
– Thực sự là rất mạnh, so với vô số bộ kiếm pháp thời viễn cổ thì là áp đảo hoàn toàn!
– Huynh quá khen rồi!
Trần Phong gãi đầu nói, tay hơi gượng với thứ ấn mình vừa vô thức tạo thành.
Đại huynh lắc đầu:
– Không hề, nếu như ngạnh kháng kiếm thuật, những đường kiếm vừa rồi của đệ nói không ngoa có thể là khó kiếm được đối thủ mọi thời.
Tuy nhiên, tạm thời chúng ta sẽ dừng giao thủ thế này, kế tiếp, sẽ là kiểu luyện tập rất khác.
– Ý huynh là sao?
Thanh niên nhíu mày khó hiểu.
Giao chiến sinh tử liên tục như vậy đã đẩy kiếm thuật cậu lên vô số lần, nhưng có vẻ như Ngạo Thiên muốn cậu chuẩn bị một chút trước khi đối đầu với đẳng cấp kiếm đạo cao hơn.
Vị hộ pháp đoán được cậu đang nghĩ gì, gật đầu nói:
– Không sai! Kiếm thuật suy cho cùng cũng chỉ là một trong vô số các hệ thống chiêu thức trên thế giới này.
Ở đây đệ luyện tập, chính là tạo thành một bộ kỹ năng tuyệt hảo trong chiến đấu kiếm đạo với nhau, còn đối mặt với các pháp kỹ, pháp cụ khác, nó chưa chắc đã bằng những kiếm thuật kia.
Con đường của đệ trong tương lai, hiển nhiên không có chuyện chỉ gặp những đối thủ dùng kiếm, vì vậy mà cần phải nâng cấp bộ kiếm pháp này lên để có thể đối phó với chúng.
Mặt khác, đệ đã vượt qua gần như tất cả các kiếm thuật mà ta nắm giữ, duy chỉ còn mười bộ cuối cùng, để có thể chạm tới được, chưa nói tới việc vượt qua, đệ cần phải dùng kiếm pháp của mình, càn quét được một nửa pháp kỹ trên Pháp Linh lục địa này trước đã!
Nghe đại huynh nói vậy, Trần Phong cũng gật đầu công nhận.
Quả thật quá trình cậu hình thành nên bộ kiếm pháp này chính là việc cậu luyện tập liên tục với các thức kiếm mạnh mẽ của ông, tuyệt nhiên không phải gặp bất cứ một loại công kích nào khác.
Cậu nhìn Kiếm Vương, hỏi:
– Vậy tiếp theo nên làm thế nào?
– Theo ta!
Ngạo Thiên cười, cất kiếm đi, đồng thời để lại một đạo phân thân trông coi tòa pháp trận, còn bản thân ông dẫn tiểu đệ đi tới ngọn núi cao nhất khu vực.
Trên đường, thanh niên cao lớn không nói gì, mặt khác từ từ cảm nhận luồng pháp lực dồi dào tuôn chảy trong cơ thể sau một thời gian dài bị áp chế.
Tinh thần của cậu không phải là căng thẳng quá mức kéo dài, nhưng đã rất lâu rồi cậu không phải suy nghĩ bất cứ điều gì gấp gáp.
Chút thư giãn này là rất tốt cho cậu, trước khi bắt đầu một bài luyện tập khác.
Hai người bước vào hang động khổng lồ, nơi mà vị hộ pháp luyện tập suốt cả vạn năm.
Vết tích chiến đấu xuất hiện khắp nơi bên trong này, từ những nhát chém chằng chịt trên tường cho đến những hố sâu đến cả vài trượng.
Dù cho đất đá ngổn ngang phủ kín cả đường đi nhưng bằng nhãn lực của mình, Trần Phong vẫn nhận ra được dấu vết của một tòa pháp trận cổ xưa cực độ cường hãn tại đây.
– Ta hơi tò mò một chút, huynh đối với pháp trận, am hiểu nhiều đến mức độ nào?
– Cũng không đáng kể lắm, vì đều là tự nghiên cứu nên một mình ta chỉ có thể tạo được từ Thiên giai trung cấp đổ lại thôi, cao hơn thì chịu.
Mà chức năng của chúng thì cũng rất giới hạn, so ra không bằng kha khá những sơ cấp Thiên giai thông thường.
Pháp trận mà ta tạo ra ở đây có tác dụng tái tạo toàn bộ những pháp kỹ mà ta tưởng tượng được, từ đó mà theo điều khiển của ta tạo ra công kích hoặc tấn công ngẫu nhiên các mục tiêu bên trong khu vực phong tỏa.
Thanh niên gật đầu, cậu đã hiểu bài tập tiếp theo sẽ diễn ra thế nào.
Lấy ra bảo kiếm từ giới chỉ, cậu khẽ vào thế, nói với vị hộ pháp:
– Bắt đầu đi!
Kiếm Vương lăng không di chuyển tại nơi trung tâm hang động.
Linh hồn ông vừa khẽ động, tất cả các khối đá chung quanh liền rực sáng lên một màu bạch kim đồng nhất, thực sự trông rất diễm lệ.
Vô số thân ảnh hư ảo xuất hiện vây lấy phạm vi chục thước bao quanh Trần Phong.
Bọn họ vũ khí là cực kỳ đa dạng, từ trượng pháp sư cho đến cung, nỏ, kiếm, đao,… các loại, thứ gì cũng có.
Đem ánh mắt nghiêm túc quan sát cẩn thận, tay trái cậu bắt ấn pháp vừa tạo thành lúc trước, long hình lập tức bọc lấy thanh kiếm trên tay.
Dường như đó cũng là tín hiệu bắt đầu bài tập.
Pháp trận khởi động, toàn bộ thân ảnh bên trong cùng lúc chuyển động, vô số công kích phối hợp với nhau hoàn hảo ập tới cơ thể thanh niên cao lớn.
Cậu vẫn giữ bình tĩnh cũng như tình trạng tỉnh táo, vung Nhật Long kiếm, kéo theo long ảnh cùng long ngâm chống đỡ hàng loạt pháp kỹ cùng một lúc.
Đại huynh cậu từ xa quan sát một màn như vậy thì khẽ gật đầu.
Thực lực của cậu vốn là ngũ tinh pháp tôn, căn cơ và sức mạnh tạo thành thậm chí còn cao hơn không ít, vì vậy mà toàn bộ trăm thân ảnh khởi động này ông đều đặt tu vi ở mức ngũ tinh pháp tôn.
Tuy nhiên trông có vẻ như chúng chưa đủ khả năng làm khó dễ cậu.
Pháp lực vô tận như thủy triều, sóng vỗ, điên cuồng phá không nhằm thẳng vào cơ thể Trần Phong mà đánh.
Tuy nhiên kiếm pháp của cậu