Hai người tiến vào tổng bộ ngoại tông, cùng với các đại sư chuẩn bị chiến dịch loại trừ các Hàn Băng dị tượng.
Với việc hội săn thú sắp tới, họ cần phải xử lý toàn bộ các dị tượng cấp cao ở phạm vi cần thiết, chỉ chừa lại duy nhất một thạch trì Hàn Băng cho các đệ tử.
Trên chiếc bàn rộng đặt giữa sảnh lúc này bày ra rất nhiều những viên đá lớn nhỏ.
Chúng chính là những viên la bàn mà bọn họ tập hợp lại được trong suốt những năm qua.
Trần Phong từ trong giới chỉ lấy ra viên đá năm nọ đặt lên đó, tức thì nó cùng với viên cùng cỡ bên cạnh ráp vào với nhau.
– Thì ra đây là cách chúng kết hợp.
Cậu nói, quan sát viên đá to hơn vừa hình thành.
Nó được ghép một cách hoàn hảo, không thể hiện ra là một vật thể kết hợp chút nào, không có điểm tiếp xúc giữa hai viên ban đầu, tựa như tự thân nó vốn là một vật hoàn chỉnh rồi vậy.
Mà với nhãn lực của cậu hiện tại, cũng đủ để nhận ra những văn tự của hai viên đá nhỏ vừa rồi đã sáng lên một chút sau đó giao thoa với nhau, tạo nên những cổ ngữ hoàn toàn mới.
– Bảo sao năm đó chúng ta không tìm thấy viên ở thạch trì chừa lại cho các đệ tử, hóa ra là do cậu thu được.
Một vị đại sư cười nói, ông chính là người từng chủ trì trận đấu của Trần Phong và Bạch Diệp.
Hàng năm, ông cùng với các pháp sư kỳ cựu khác lo việc giải quyết đám dị tượng phiền phức, bảo vệ an nguy các đệ tử.
Ngoại tông chủ thấy mọi người đã tập hợp đầy đủ thì khẽ phất tay, chia các la bàn cho mọi người trong phòng.
Riêng Linh Nhi nhận được hai chiếc dò khu vực dị tượng cấp độ hai.
Đây là mức mà hai người họ sẽ bắt đầu, còn cần bao nhiêu mới bão hòa khả năng tương tác của Trần Phong thì không thể biết trước, vì vậy mà cần mang đi hai cái để đề phòng.
Sau khi mọi người xác nhận được công việc mình cần làm, Đường Hồng Thiên trải ra tấm bản đồ Thiên Huyền lâm.
Khu rừng này có diện tích hết sức khổng lồ, mà phạm vi diễn ra hội săn thú đồng dạng cũng không hề nhỏ, vì vậy mà để bảo đảm an toàn cho các đệ tử, họ cần phải phong tỏa một khu vực rộng nhất có thể.
Trước khi cuộc họp này diễn ra, ngoại tông đã cho trinh sát đi thăm dò địa điểm chuỗi dị tượng, từ đó lập nên tấm bản đồ vị trí của chúng.
– Về cơ bản, chúng ta sẽ chừa lại Hàn Băng thạch trì khó tìm thấy nhất cho các môn sinh.
Năm nay dựa vào khu vực mà các thạch trì xuất hiện, đó sẽ là điểm thích hợp.
Ngoại tông chủ chỉ lên một điểm cách xa Thiên Huyền sơn tầm trăm dặm.
Thấy các đại sư không ai phản đối gì, ông tiếp tục:
– Như mọi năm, chúng ta có sự trợ giúp từ binh đoàn của Thanh Phong Đế Quốc.
Khu vực biên giới và xa hơn về hướng Tây Nam như cũ sẽ do họ đảm nhiệm.
Ta cũng đã gửi thư nói rõ, nhiệm vụ chính của họ sẽ là xử lý các thạch trì nơi đây, còn các Hàn Băng dị tượng cấp cao hơn sẽ chỉ là phần rìa ngoài cùng.
Khu vực trung tâm nơi này sẽ do Trần Phong và Linh Nhi đảm nhiệm.
Binh đoàn lính đánh thuê, các thợ săn tiền thưởng và chúng ta sẽ lo toàn bộ khu vực Đông Bắc và phần còn lại của khu rừng.
Đường Hồng Thiên giao nhiệm vụ cụ thể cho từng người, đảm bảo cho việc kiểm soát được thực hiện tối ưu nhất có thể.
Xong xuôi đâu đấy, ông khẽ gật đầu với tất cả mọi người:
– Vào việc thôi!
Trần Phong hai người di chuyển có phần tách biệt hơn so với những đại sư khác.
Tuy nói Thiên Huyền lâm rộng lớn vô cùng nhưng số lượng thạch trì Hàn Băng xuất hiện trên đường đi chẳng mấy chốc đã là ba, bốn cái.
Với việc này, thanh niên cao lớn có chút nhíu mày khó chịu.
Kể từ khi mơ hồ đoán ra được chuỗi dị tượng này là do Dị Tộc âm mưu xâm chiếm lục địa, cậu đối với chúng cảm giác tăng thêm vài phần gay gắt.
Nói là sẽ có người giải quyết chúng, nhưng việc này diễn ra thường niên như vậy khiến cậu có cảm tưởng bị chơi đùa bởi kẻ địch.
Nhưng dĩ nhiên, tạm thời cậu buộc phải bỏ những chuyện Dị Tộc sang một bên.
Việc cần làm lúc này chính là phải giải quyết mớ rắc rối Hàn Băng, đồng thời khôi phục lại hệ thống kinh mạch càng sớm càng tốt.
Từ khi rời tông, hai người di chuyển đã khoảng ba canh giờ, la bàn trong tay Trần Phong dao động cũng là bắt đầu mạnh hơn một chút.
Họ giảm tốc xuống, cẩn thận không bỏ qua bất cứ thứ gì.
Chừng nửa giờ sau, cuối cùng cảm giác mát lạnh trong không khí từ từ thấm vào trong cơ thể.
– Đến nơi rồi!
Linh Nhi nói, ánh mắt tăng thêm vài phần ngưng trọng.
Thanh niên cao lớn khẽ gật đầu, cẩn thận di chuyển bên cạnh nàng.
Theo như lời Băng Thiên Hỏa Thánh, ở đây ngoài thạch trì ra, cây cối chung quanh phạm vi một trượng cũng là bị đóng băng tuyệt đối.
Tuy biết là bà nhất định đã cung cấp toàn bộ thông tin mình có, nhưng hai người vẫn là đề phòng một chút, dù sao đây cũng là khu vực Dị Tộc tạo thành, chẳng có gì đảm bảo tuyệt đối.
Cả hai chậm rãi bước đến cạnh mặt hồ khổng lồ.
Nước trong hồ vốn đã vượt qua ngưỡng đóng băng từ lâu, vậy mà nó vẫn cứ tồn tại ở thể lỏng, chẳng có dấu hiệu nào của sự xuất hiện băng đá.
Trần Phong nhìn người yêu, nói:
– Bắt đầu thôi!
Hai người chầm chậm lội xuống mặt hồ lạnh buốt.
Nhiệt độ này về cơ bản xa xa còn chưa tới giới hạn chịu đựng của họ, tuy nhiên ngay từ khi chạm vào mặt nước, thanh niên cao lớn đã cảm nhận được một cơn run rẩy hết sức rõ ràng của kinh mạch.
Cùng với dao động ấy, hệ thống kinh mạch cậu như được điều hòa một chút, tuy không đáng kể, nhưng chắc chắn là có.
Xuống đến trung tâm hồ nước, Trần Phong lấy ra Cửu Sắc Băng Tâm thảo, còn Linh Nhi lấy ra mấy cái lọ.
Lượng dược lực mà cậu hấp thu tại hồ nước này nhất định chẳng thấm vào đâu so với tinh chất mà linh dược sở hữu, vì vậy việc lưu trữ là cần thiết cho tương lai.
Chuẩn bị xong xuôi, thiếu nữ hai mắt nhắm lại, đem hỏa diệm lam sắc luyện hóa Băng Tâm thảo.
Những dòng năng lượng cực độ thuần khiết sau một khắc thời gian thì xuất hiện, đều đặn chảy vào những chiếc lọ ngọc.
Khẽ gật đầu, thanh niên cao lớn cũng nhanh chóng nhắm mắt ngưng thần, ngồi xếp bằng xuống.
Sau khi nhớ lại tỷ lệ hoàn hảo mà năm đó từng cân bằng được, cậu bắt đầu hấp thu hàn khí từ thiên địa, kết hợp với dược lực từ mấy chiếc lọ.
Vì nồng độ hàn lực dày đặc hơn khi trước rất nhiều, Trần Phong tính toán lượng thay đổi, sau đó cẩn thận điều chỉnh sao cho phù hợp.
Lực lượng tinh thuần theo điều khiển của cậu, dung nhập cơ thể cao lớn, chạy dọc khắp các đường kinh mạch, đem đến cho cậu một cỗ sảng khoái bất tận.
Hàn khí di chuyển đến đâu, cảm giác chữa lành xuất hiện đến đó, giúp cho cậu từ từ khôi phục thể trạng.
Tuy nhiên, với việc hiện tại thực lực cậu đã là ngũ tinh pháp tôn, lượng hàn lực mà cậu nhận được chẳng khác nào muối bỏ bể, quá ít để cảm thấy thỏa mãn.
Bởi vì kinh mạch cậu đã bị tổn hại quá nghiêm trọng nên khi bắt đầu chữa trị, cậu mới cảm thấy dễ chịu như vậy.
Bất quá theo thời gian, sự hồi phục ấy có cảm giác như giảm dần vậy, hàn khí chỉ bao được một lớp rất mỏng bên ngoài kinh mạch, chẳng đủ để thấm vào bên trong, chữa trị sâu tận gốc rễ.
Nửa canh giờ trôi qua, toàn bộ hàn khí trong khu vực đã được Trần Phong hấp thụ.
Thiên nhiên chung quanh vốn bị đóng băng, bao bọc bởi băng tuyết là vậy mà lúc này đây đã lấy lại màu xanh nguyên thủy, chẳng còn dấu hiệu nào của Hàn Băng dị tượng.
Thanh niên cao lớn mở mắt, khẽ thở ra một hơi thật dài.
Trước kia cậu hấp thu lực lượng còn ít