Một nam một nữ di chuyển cật lực trong Thiên Huyền lâm, liên tục tìm tới các hàn băng dị tượng cấp độ bốn.
Đúng như họ dự đoán, toàn bộ những khu vực tìm thấy đều trở nên cường hãn dị thường, và hậu quả của việc đó, chính là những pháp sư đồng minh tiến vào đều bị đóng băng toàn cơ thể.
Cũng như lần trước, Trần Phong và Linh Nhi phối hợp với nhau, vừa cứu người vừa xử lý lực lượng hàn khí dày đặc.
Sau đó, họ lại tức tốc rời đi, hướng đến dị tượng tiếp theo.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy suốt hai tháng thời gian, cuối cùng họ cũng giải quyết xong xuôi toàn bộ dị tượng cấp bốn.
Thanh niên không biết mọi năm thì thế nào, nhưng lần này số lượng thợ săn tiền thưởng và các binh đoàn lính đánh thuê là không ít một chút nào cả.
Hai người vì vậy mà phải ứng cứu rất nhiều người, theo đó kết giao được thêm kha khá bằng hữu.
Tuy bọn họ xuất hiện ở đây vốn là do Thiên Huyền tông đã chi trả, nhưng pháp sư vốn là như vậy, ơn cứu mạng không phải là thứ mà tiền bạc có thể mang ra mà so sánh.
Những người này, không lập tức rời đi ngay, mà cùng Trần Phong và Linh Nhi trở về Thiên Huyền trấn.
Bọn họ trên đường gặp một số mạo hiểm giả có tình cảnh khó khăn, ban đầu phần lớn pháp sư đương nhiên giữ thái độ bàng quan, chẳng có lấy nửa điểm quan tâm.
Tuy nhiên thanh niên cao lớn và thiếu nữ hồ ly lại không như vậy, dù là ai cũng ra tay ứng cứu mà không đòi hỏi gì.
Hành động này trông qua thì có chút bao đồng, nhưng bản chất cả hai vốn là thích giúp người khác, hành hiệp trượng nghĩa là từ tâm mà thành.
Chính vì thế, những người đi cùng dần dần đồng cảm, mà những người được giúp đỡ cũng gia nhập với họ, làm cho đoàn người cứ thế lại tăng thêm, mà mối quan hệ cũng là khăng khít hơn một chút.
Những người này cảm giác, thực sự ngưỡng mộ phẩm chất của đôi uyên ương trẻ.
Tuổi đời có thể không bằng họ, nhưng cho dù là sức mạnh hai người sở hữu hay sự hào hiệp đều là hơn họ một bậc.
Đối với các tu sĩ, không ai là không rõ ràng, tu vi pháp lực chỉ là thứ phù phiếm, còn chân chính thực lực ra sao mới là điều quan trọng nhất.
Cả Trần Phong lẫn Linh Nhi đều có kỹ năng chiến đấu vượt xa họ, theo đó mà hiển nhiên là những gì hai người trải qua chẳng có chỗ nào dễ dàng hơn họ.
Tuy nhiên cho dù là những binh đoàn lính đánh thuê hay là thợ săn tiền thưởng thì cũng đã đều có những lệch lạc đối với Pháp Mệnh của mình.
Còn theo họ cảm nhận, hai người trẻ tuổi kia đều vô cùng thuần khiết và mạnh mẽ đến không tưởng.
Họ đặt cho đôi uyên ương biệt danh là Phong Hiệp và Cửu Vĩ Thiên Hồ, dựa trên lòng ngưỡng mộ và yêu quý thật lòng của mình.
Đối với thiếu nữ hồ ly, Pháp Mệnh của nàng trước giờ chính là giúp đỡ mọi người chung quanh bằng mọi giá, mặc cho bản thân có phải chịu tổn thương đến thế nào.
Và quả thực, nàng luôn vững vàng với nó, chưa từng một phút giây nào lung lay với con đường mình đã chọn.
Còn với thanh niên cao lớn, cảm nhận được sự ngưỡng mộ của nhiều người như vậy khiến cậu có một chút xấu hổ, khi mà Pháp Mệnh của cậu thực ra không tuyệt vời như họ tưởng.
Thực chất, cho đến giờ phút này, cậu vẫn không chắc cách thức thực hiện của mình rốt cuộc là đúng hay sai, việc thực hiện nó, theo thời gian đã có thay đổi, mà có lẽ trong tương lai sẽ còn nhiều biến chuyển nữa.
Trần Phong không biết tại sao mọi người lại có cảm nhận như vậy với mình, nhưng cậu rất rõ ràng, Pháp Mệnh của cậu, nhất định phải trở nên chắc chắn sớm nhất có thể, nếu không cậu sẽ hoàn toàn lạc lối.
Mặt khác, những hành động hiệp nghĩa họ làm những ngày qua ở Thiên Huyền lâm này, với Linh Nhi thì là thật lòng tuyệt đối, nhưng với cậu thực chất còn như một cách sám hối cho những tội lỗi mình gây ra trước kia với những mạo hiểm giả chính tại đây.
Chính vì thế mà cái danh Phong Hiệp, tất cả mọi người đều nghĩ cậu xứng đáng, tuy nhiên trong thâm tâm cậu cảm giác thật là giả tạo.
Cậu không có cách nào cấm họ gọi cậu như thế, chỉ là mỗi lần nghe thấy danh xưng ấy, tâm can cậu không khỏi quặn thắt đau đớn.
Đem suy nghĩ ấy chôn sâu vào lòng, cậu cùng đoàn người trở về Thiên Huyền trấn.
Tại đây, các mạo hiểm giả sẽ nghỉ ngơi một thời gian trước khi trở về nhà; các dong binh đoàn và thợ săn tiền thưởng sẽ hoàn thành giao dịch với ngoại tông; còn hai người một nam một nữ, trực tiếp cưỡi thú trở về tông.
Đường Hồng Thiên chờ họ ở cổng chính, khuôn mặt lẫn lộn cảm xúc phức tạp.
Chờ cho hai người đáp xuống, ông nói với Linh Nhi:
– Đi thăm mẫu thân con nào!
Họ tiến thẳng tới Băng Phong Bão Giới, không dừng lại trò chuyện với bất cứ ai.
Lối đi trong ngọn núi khổng lồ cũng là được mở ra tuyệt đối, không làm khó ba người.
Bước tới tảng băng phong ấn, cả ba ngồi xếp bằng xuống, sau đó chạm tay lên lớp băng dày.
Thế giới ý thức của Băng Thiên Hỏa Thánh hiện ra trước mắt họ, cùng với một vị pháp sư cường đại bậc nhất ngoại tông.
Bà nhìn ba người, hỏi:
– Đã xong việc năm nay rồi sao?
– Ừm, trừ một Hàn Băng thạch trì ra, toàn bộ dị tượng cấp năm trở xuống đã được giải quyết hoàn toàn.
Tuy nhiên, năm nay xuất hiện một biến dị rất mạnh!
Ngoại tông chủ gật đầu, nghiêm trọng nói.
Tĩnh Di nhíu mày:
– Như thế nào?
– Tiến hành công việc được một thời gian, đột nhiên hàn khí tại toàn bộ các dị tượng cấp độ bốn và năm mạnh lên ít nhất là mười lần.
– Và cũng hàm chứa năng lượng của Dị Tộc nữa!
Trần Phong bổ sung, chuyện này chỉ có cậu là rõ ràng được, các đại sư của Thiên Huyền tông nhiều lắm chỉ là mơ hồ cảm thấy mà thôi.
Đường Hồng Thiên nghe vậy thì lo lắng:
– Chuỗi các dị tượng lại có Dị Tộc nhúng tay? Nếu vậy chúng ta xử lý hàn lực cơ thể liệu có vấn đề?
– Không biết được, con nghĩ là phải kiểm tra một lượt để đảm bảo an toàn.
– Nên tiến hành càng sớm càng tốt!
Ngoại tông chủ đồng ý ngay tức thì, chuyện này không thể đùa được.
Băng Thiên Hỏa Thánh hỏi họ:
– Có biết được nguyên nhân tại sao lại thành ra như thế không?
– Con đoán là do cảm nhận được sự hiện diện của Thần Văn nên Dị Tộc muốn kiểm tra và thách thức người được chọn một chút.
Tuy đã xảy ra một vài biến cố nhưng chúng ta đã có thể giải quyết được, đồng thời biết được cực hạn của dị tượng cấp bốn và năm!
Linh Nhi nói, ánh mắt có vài phần tự tin.
Tĩnh Di gật đầu:
– Quả là vậy, nước đi này của Dị Tộc đem lại cho chúng ta lợi nhiều hơn là hại, cho phe ta sự chuẩn bị khá tốt.
Tuy nhiên nói gì thì nói, chúng ta chưa biết lực lượng của chúng như thế nào, cũng không thể hoàn toàn yên tâm.
Đường Hồng Thiên nhìn Trần Phong, hỏi:
– Tiếp theo hai đứa định thế nào?
Thanh niên cao lớn suy tính cẩn thận, nói:
– Kế tiếp thì con sẽ dùng Thần Văn, kiểm tra xem mọi người có bị năng lượng Dị Tộc gây hại hay không.
Còn sau đó… Nhạc phụ, nhạc