Một tháng sau đó, trưởng làng không đến làm phiền nữa.
Trần Phong cứ nghĩ ông không cần câu trả lời của y, hoặc đơn giản là ông tin chắc y sẽ giúp ông.
Thời gian này, cuối cùng lục phủ ngũ tạng đã hồi phục hoàn toàn, kinh mạch và xương khớp cũng đang tiến triển rất tốt, vì thế mà y đã có thể cử động thoải mái hơn, thậm chí miễn cưỡng ngồi dậy được.
Tuy nhiên giấc ngủ y thì vẫn cứ khó khăn như trước, với những cơn ác mộng triền miên, cản trở quá trình bình phục của y.
Một buổi trưa nọ, khi Thiên Y vừa giúp Phong Hiệp hoàn thành bữa ăn, trưởng làng lại đến, lập tức chứng minh suy nghĩ của y sai hoàn toàn.
Ông ta không hề bảo chàng trai rồng rời đi, mặt khác còn bảo cậu ấy ngồi lại theo dõi cuộc trò chuyện.
Ông nhìn y, giọng có vài phần phấn khởi, điều không làm y quá ngạc nhiên:
– Lần này quả thực đã khỏe hơn nhiều rồi hả?
– Coi như tiến triển không tệ!
Trưởng làng ngồi xuống, hết sức nghiêm túc, nói:
– Thế ngươi đồng ý giúp chúng ta chứ?
– Giả sử là thế đi, ngươi bảo ta làm sao thao túng được phương pháp lựa chọn?
Thiên Y nhìn ông ta.
Đây là một câu hỏi có lý mà trưởng làng đã được nhiều người hỏi nhưng dù là ai trong làng cũng chưa nhận được câu trả lời.
Ông hơi trầm mặc một chút rồi đáp:
– Từ trước đến nay tuyển người đi lính đều là dựa vào tu vi pháp lực, không phải xét trên chân chính thực lực, trong khi trên chiến trường thì tu vi đôi khi chẳng nói lên điều gì.
Nếu như ngươi bằng một cách nào đó có thể chứng minh được con trai ta yếu hơn Thiên Y trong giao tranh, đồng thời thuyết phục được người phụ trách, vậy mọi chuyện liền được giải quyết.
– Và theo ngươi thì ta có cách gì?
Trần Phong có chút trào phúng hỏi lại.
Cái này ông ta cũng quá tự tin vào khả năng thiên biến vạn hóa của y rồi đi?
Trưởng làng mặt khác lại có chút tự tin hơn về chuyện này, phân tích:
– Đại Vực Thẳm vốn là tử địa của các pháp sư của Đông Thần Vực, ngươi rơi từ trên đó xuống dưới này mà không sao, theo lý mà nói thực lực rất mạnh.
Để đạt tới đẳng cấp như vậy ngươi hẳn đã phải trải qua rất nhiều biến cố, theo đó mà khả năng làm việc, giao tiếp của ngươi cũng rất tốt.
Người phụ trách thông thường chỉ là tứ tinh pháp vũ, vì thế mà so ra không thể nào bằng được ngươi.
Chính vì vậy mà chuyện kia rất đơn giản đối với ngươi.
Phong Hiệp nhíu mày, có chút không tin nổi với suy nghĩ của ông ta, đặc biệt là cái đoạn “rơi từ trên đó xuống dưới này mà không sao”.
Nói thì không phải là không có lý, cơ mà như vậy thì đơn giản đến mức thậm chí có thể nói là ngây thơ.
Mà điều kiện tiên quyết chính là y cần phải bình phục cho kịp nữa.
Y hỏi:
– Bao lâu nữa là đến ngày tuyển binh?
– Nửa năm nữa.
Trần Phong thở ra một hơi dài, trong đầu suy nghĩ hồi lâu, mặc cho trưởng làng vẫn căng thẳng chờ đợi.
Cuối cùng y nhìn ông ta:
– Ta sẽ cố gắng, nhưng không thể hứa là sẽ thành công!
– Trăm sự nhờ ngươi!
Trưởng làng đáp rồi rời đi, trong lòng thoải mái hơn lúc đến cả vạn phần.
Phong Hiệp ngược lại chẳng ổn chút nào, nói với Thiên Y:
– Cậu gọi đại huynh mình tới đây, chúng ta sẽ bàn bạc một chút!
Chàng trai nghe vậy lập tức rời đi ngay.
Trần Phong không nhìn theo, cơ thể cử động một chút cố tìm tư thế thoải mái hơn.
Tình trạng của y dùng số lượng lớn đan dược và tĩnh dưỡng như vậy nhưng vẫn bình phục quá chậm, nguyên do hẳn là bản thân vẫn chưa quen với việc không có Thần Văn và sự xâm hại của nguyền ấn.
Việc mất đi cánh tay phải cùng với Càn Khôn Thần Vật khiến y đau đớn tận tâm can, đặc biệt là trước khi bị tước đi, nó còn không công nhận mình là chủ nhân nữa.
Y không biết đến khi nào lục địa mới tìm được Phong Thần kế nhiệm, nhưng với tình hình của Dị Tộc hiện tại nếu như không sớm thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Có khi nào mình sẽ hi sinh ở lần đối mặt tiếp theo không?
Phong Hiệp thở ra một hơi dài tự giễu.
Y vẫn là chưa vượt qua được cái ý nghĩ tiêu cực ấy, có chăng chỉ là kéo dài thời gian tồn tại hơn một chút.
Quyết định không dùng hết chỗ đan dược trị thương Đan Hà luyện cho cũng là từ đó mà ra.
Thời gian cấp bách sắp tới có lẽ y sẽ sử dụng số lượng Tinh Vân đan dự trữ.
Từ bữa đến giờ y không thể hấp thu với lượng lớn nhưng hôm nay y tin mình có thể làm được, một phần hẳn do hoàn cảnh ép buộc.
Huynh đệ song sinh bước vào phòng, khuôn mặt cả hai đều có vài phần hớn hở.
Thiên Lạc miệng cười cười, hỏi y:
– Vậy là tiền bối đã chấp nhận làm sư phụ của bọn con?
– Cậu nói gì vậy?
Trần Phong nhíu mày không hiểu hỏi lại.
Chàng trai rồng nhìn tiểu đệ mình rồi nói:
– Con nghe là sư phụ đã chấp nhận giúp làng Viễn Nham, đồng thời hỗ trợ cho huynh đệ con tòng binh với thực lực tốt nhất.
– Ta không biết ai nói với cậu như thế nhưng ta chỉ giúp đơn thuần, không có ý định thu nhận đệ tử nào hết, ta không đủ tư cách làm điều đó.
Phong Hiệp đáp.
Y đến bảo vệ người thương còn không làm được, làm gì có tư cách làm sư phụ người khác.
Tuy nhiên huynh đệ song sinh không chấp nhận câu trả lời của y, vẫn một mực gọi y là sư phụ.
Y thở dài, không quản chuyện xưng hô làm gì cho mất thời gian, họ quyết tâm như vậy thì kệ họ, y không cản nữa, mặt khác, hỏi:
– Cả hai người hiện tại đều đã có pháp quyết, linh quyết và pháp kỹ luyện thể rồi phải không?
Họ gật đầu, Thiên Lạc nói:
– Từ khi bắt đầu nhận thức được bọn con đã có thông tin về chúng.
Tuy nhiên pháp lực của con tinh tiến rất tốt trong khi linh hồn lực lại gần như không có động tĩnh gì mấy.
Thiên Y thì ngược lại, pháp lực rất yếu còn linh hồn cảnh giới rất bá đạo.
Đối với nhục thể thì huynh đệ bọn con ngang nhau.
Trần Phong nhìn họ một chút.
Có vẻ như dân làng đã giấu cách mà họ đến với nơi này, thay vào đó là một câu chuyện khác, khiến cho họ không biết hết sứ mệnh của mình.
Ngẫm nghĩ một lát, y nói:
– Có thể hay không để ta nhìn qua thiên phú của hai cậu một chút?
Huynh đệ song sinh ngoan ngoãn gật đầu, không tỏ ra ý tứ nào phản đối.
Phong Hiệp thấy vậy cười nhạt nói:
– Thất lễ rồi!
Nói xong y mới đem linh hồn lực lượng của mình tỏa ra, trước tiên tập trung vào người Thiên Lạc kiểm tra một vòng.
Trước kia y có đọc qua trong sách, bên cạnh các dị thường bản nguyên, pháp lực bản nguyên cơ bản cũng chia mạnh yếu dựa trên độ thuần khiết từ Nhất cấp đến Cửu cấp.
Ở đây trong người chàng trai rồng, y thấy được