Huynh đệ song sinh sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì định vào phòng gọi Trần Phong đến tham gia bữa tiệc cùng họ.
Tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt yên bình của sư phụ mình khi ngủ, họ quyết định để yên cho y nghỉ ngơi, khi mà đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy vị pháp sư tóc bạc ấy có thể ngon giấc như vậy.
Bữa tiệc tiễn đưa kéo dài suốt đêm cho đến tận sáng hôm sau, rồi mọi người chỉ dọn dẹp cho gọn gàng lại, còn đâu những bài trí đều là giữ nguyên, chào đón những người tuyển quân năm nay.
Chính vì vậy mà khi Phong Hiệp rời khỏi đền, đến gia nhập với hai đệ tử của mình, y có chút bất ngờ với quang cảnh ngôi làng.
Nhưng y cũng không có quá nhiều thời gian để cảm khái, khi mà những người từ đoàn tuyển quân đến rất sớm.
Ở nơi này, dù là đêm hay ngày thì ánh sáng cũng không biến mất, khi mà biển dung nham không những khiến cho nhiệt lượng quanh năm nóng bỏng mà còn mang lại nguồn sáng vô tận.
Tuy nhiên dù vậy, người ta vẫn có khái niệm ngày và đêm dựa trên Thái Dương ma pháp của vị Hoàng Đế Đại Viêm Đế Quốc đầu tiên.
Ngài ấy bằng sức mạnh cường đại của mình, đã sáng tạo ra một mặt trời nhân tạo nơi trung tâm Đế Quốc.
Ma thuật này tỏa ra ánh sáng rực rỡ vào ban ngày và ôn hòa vào ban đêm, đồng thời điều hòa bớt nhiệt lượng trong không gian, giúp đời sống nhân dân ổn định hơn.
Không biết đoàn người tuyển binh xuất phát là từ khi nào nhưng khi họ đến nơi thì những tia sáng yếu ớt đầu tiên từ Thái Dương ma pháp vừa mới chiếu đến đình làng.
Nhưng có vẻ chỉ có Trần Phong là cảm thấy hơi ngạc nhiên với việc đó, còn đâu mọi người đều đã là sẵn sàng cho cuộc tuyển chọn kỳ này.
Bất quá có lẽ chính vì người dân làng Viễn Nham đã quen với thời điểm tuyển quân, đồng thời tinh thần còn đang rất căng thẳng nên họ không nhìn nhận đúng đắn về ánh mắt của đoàn người đến tuyển quân.
Còn đối với Phong Hiệp, y nhíu mày nhìn những người mới đến, không có chút nào cảm giác dễ chịu.
Y nói với đại đệ tử của mình:
– Lát nữa nếu như có bài kiểm tra thực lực thì dùng vừa đủ lực của một nhất tinh pháp vũ, cùng lắm lên nhị tinh thôi.
Sau đó thì toàn thời gian bảo vệ đệ đệ mình, ta có làm gì cũng đừng lên tiếng hay xen ngang, hiểu chứ?
– Vâng!
Thiên Lạc chỉ đơn giản nghe lời, không có ý định hỏi lại gì, khi mà biết chắc sư phụ đã có kế hoạch nào đó rồi.
Sau khi chào hỏi một chút, rất nhanh những người có khả năng phải tòng binh trong năm nay xếp thành một hàng, đối diện với pháp cụ kiểm tra tu vi, thứ có hình dạng của một chiếc khiên tròn.
Ba thầy trò xếp dưới cùng, ngược lại với suy nghĩ của trưởng làng, đặc biệt Thiên Y còn đứng tận thứ hai mươi mốt.
Tuy nhiên ông cũng không định thắc mắc pháp sư tóc bạc làm gì, ngược lại chỉ cùng mọi người đứng phía xa cầu nguyện.
Thứ nhất đó là giờ đã bắt đầu, dù có làm gì thì cũng đã quá muộn, thứ hai chính là thần thái mà người kia tỏa ra khiến cho ông, người mạnh nhất làng hiện tại cũng sinh ra cảm giác khiếp sợ.
Có vẻ như vị tiền bối này thật sự mạnh mẽ như ông suy luận, canh bạc này đã bắt đầu có vài điểm an toàn.
Đoàn người kiểm tra làm việc rất nhanh gọn lẹ, chẳng mấy chốc liền đã hết mười tám người đứng trên, đến lượt của Hỏa Thiên Lạc.
Cậu ta làm đúng như lời của Trần Phong, tu vi biểu hiện ra sau khi đánh một chưởng miễn cưỡng coi là nhị tinh pháp vũ.
Tên kiểm tra khẽ gật đầu, đánh dấu tích cho phép thông qua.
Hắn ta hiện tại đã chắc chắn tuyển được mười tám người, còn một thanh niên đang để chờ lại.
Đem mắt nhìn người tiếp theo, hắn hơi giật mình trước cả ngoại hình đến thần thái của người này.
Thân thể cao lớn nhưng bị cụt mất cánh tay phải, khiến cho ống tay tung bay trong gió, mái tóc bạc quá nửa cắt ngắn gọn gàng, làm cho người ta sinh ra cảm giác chột dạ.
Hắn ta không phải người quá mê tín, nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh của người này hắn ta bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rét lạnh.
Cố nuốt nỗi lo ấy xuống, hắn đằng hắng, hỏi:
– Ờ… tên?
– Trần Phong!
– Tuổi?
– Hai ba!
Câu trả lời nhàn nhạt vừa vang lên, cùng lúc tất cả mọi người đều sững sờ kinh ngạc, nhiều thanh âm không thể tin nổi không hẹn mà vang lên.
Đối với cư dân làng Viễn Nham, họ đối với người này biết nhiều hơn mấy tên tuyển quân một chút.
Thực lực của vị pháp sư tóc bạc họ không biết đến độ nào, chỉ đoán là rất mạnh, cùng với cái ngoại hình đó, họ nghĩ y trẻ lắm thì cũng đã ngoại tứ tuần, vậy mà khi y nói ra tuổi của mình, lại chỉ hơn một nửa cái họ nghĩ một chút, thực là khó tin quá rồi!
Huynh đệ song sinh thì cũng hơi ngớ người.
Họ không nghĩ người mình bái làm sư phụ lại trẻ đến như vậy, tính ra chỉ hơn họ có vẻn vẹn năm tuổi.
Nhớ lại nửa năm nay xưng hô với nhau thế nào, cả hai có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Tên kiểm tra thì hơi nhíu mày.
Người dân của dung nham thế giới vì thời tiết khí hậu cùng thiên nhiên khắc nghiệt mà ngoại hình hơi khác biệt so với những người ở Đông Thần Vực, dù cùng là Nhân tộc.
Vì thế mà khi nhìn thấy Trần Phong, hắn đã biết được y không phải người ở đây, cũng không quá ngạc nhiên trước số tuổi ấy, chỉ là tò mò không biết làm cách nào y đến được đây.
Nhưng đoán việc đó không liên quan đến mình quá, hắn chỉ ghi chép vào cuộn giấy da, sau đó nói với y:
– Bắt đầu đi!
Pháp sư tóc bạc không làm theo, ngược lại còn liếc mắt nhìn hắn ta dò xét công khai.
Tức thì hắn ta cảm thấy gai mình khó chịu, hỏi:
– Ngươi làm gì thế? Còn không mau bắt đầu?
Phong Hiệp cười khẩy.
Y không biết tên này thân phận thế nào nhưng thực lực chỉ là một cái tứ tinh pháp vũ nho nhỏ, kém xa cả Thiên Lạc.
Không bận tâm đến hắn, y một lượt dò xét hết đám người đi cùng hắn.
Bọn chúng đồng dạng cũng là nổi đóa lên, giận dữ đanh giọng:
– Tiểu tử, có muốn chúng ta cho ngươi một bài học?
Trần Phong thở ra:
– Năm tam tinh và một tứ tinh pháp vũ từ khi nào lại lớn họng đến vậy?
Nói rồi một uy áp cực mạnh tỏa ra từ người y, khiến cho tất cả không hẹn mà cùng lùi lại một bước.
Y nhẹ nhàng giơ tay lên, từ ngón trỏ bắn ra một tia pháp lực nho nhỏ thẳng vào tấm khiên sát hạch.
Tất cả gần như nín thở vào cái khoảnh khắc va chạm.
Pháp cụ không hề hấp thụ được ma pháp của pháp sư tóc bạc tạo thành, mặt khác từ từ rạn nứt, sau đó vỡ nát thành từng mảnh.
Dù là ai lúc này cũng đều đem ánh mắt kinh hãi nhìn thân ảnh cao lớn kia.
Cái tấm khiên đó cường hãn thế nào không ai không biết.
Từng có lời đồn là ngay cả nhất tinh pháp tông một chưởng toàn lực cũng không thể khiến cho nó hao tổn gì, vậy mà người kia chỉ tùy tiện đánh ra một chỉ liền khiến nó vỡ vụn ra như vậy sao?
Người này rốt cuộc thân phận như thế nào?
Tuy nhiên tên tứ tinh pháp vũ thì hét lên:
– Ngươi làm gì thế hả? Pháp cụ hỏng rồi sao có thể tiếp tục khảo thí?
– Vậy thì ghi danh cho chúng ta luôn thôi, không cần phải kiểm tra nữa!
Phong Hiệp không mặn không nhạt nói.
Tuy nhiên hắn ta không làm theo:
– Ngươi nghĩ tại sao ta phải làm vậy?
Trần Phong không đáp, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, chân chầm chậm bước tới.
Y bước đi hết sức khoan thai, không tỏ ra cái gì vội vã.
Tuy nhiên đừng nhịp chân y chạm xuống đều khiến cho mặt đất như muốn rung chuyển.
Đặc biệt với tên tứ tinh pháp vũ thì áp lực hắn cảm thấy càng lúc càng lớn hơn