Trần Phong giao cho huynh đệ song sinh những việc hết sức khác nhau.
Thiên Y thì được y đưa cho một loạt pháp lực đan, dặn ở yên trong phòng trại trưởng mà tập trung luyện hóa, đến khi nào đột phá lên hư cảnh hậu kỳ mới được nghỉ.
Nhìn thấy đống đan dược mà từ hồi sinh ra đến giờ tưởng tượng cũng là không dám, vị nhạc công nhất thời không nhịn được mà than lên một tiếng.
Sự cách biệt đẳng cấp của sư phụ cậu với thế giới cậu sống lâu nay thực sự cậu không nghĩ ra từ ngữ nào để mà mô tả.
Mặt khác, sau khi kiểm tra những nơi cất giữ vũ khí, khu vực luyện tập,… xong thì pháp sư tóc bạc bảo Thiên Lạc tu sửa lại toàn bộ những chỗ đó, khi nào chưa hoàn tất thì chưa được tu luyện pháp lực hay luyện tập thực chiến.
Lý do cần phải có người làm việc này là bởi những nơi quan trọng như vậy nhưng lại mục nát, hỏng hóc đến không thể tin được.
Chàng trai rồng sau khi nhìn thấy việc sư phụ giao cho mình thì gần như ngốc trệ không nói nên lời, trong lòng thậm chí còn có chút cảm giác ghen tỵ với đệ đệ mình.
Tuy nhiên Thiên Lạc cũng biết rõ, những suy nghĩ của người luôn luôn vượt xa tưởng tượng của cậu, vậy nên cũng cần cù làm việc mà không than thở lấy một tiếng.
Thiên Y thì không nói, vì cậu ta còn chưa có cơ hội được xuất hiện trong trí nhớ của mọi người thì đã ở nguyên trong phòng trại trưởng, nhưng đối với Thiên Lạc, những trại viên cũ cảm giác rất là đa dạng.
Có người nghĩ tên lính mới này thật là rảnh rỗi và tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, đi tu sửa lại những thứ mà chẳng có ai thèm đụng tới.
Tuy nhiên cũng có người vô duyên vô cớ cảm thấy khó chịu với cậu, khi mà hành động của cậu chẳng khác nào vả vào mặt họ, khi một bên lười biếng, một bên siêng năng cần cù.
Lý Hồng đương nhiên cũng biết chuyện Thiên Lạc, nhưng vì đã được Phong Hiệp dặn trước nên quyết định mặc kệ, không định làm gì.
Tuy nhiên khi hắn bước vào phòng trại trưởng lần thứ hai sau khi từ chức, hắn suýt nữa giật mình nhảy dựng lên, khi mà chủ nhân căn phòng thì không thấy đâu, thay vào đó lại là một thanh niên nào đó đang ngồi xếp bằng luyện hóa một thứ đan dược mà hắn khá chắc là giá thành không thấp.
Rất may là đúng lúc đó, Trần Phong cũng về đến phòng, vỗ vai hắn nên hắn mới bình tĩnh lại được.
Trại tập trung này về cơ bản cũng không quá rộng, kho chứa các ghi chép hay ma thuật các loại lại không chỉ có mỗi một mà còn rất bé, vì vậy mà chỉ trong một buổi chiều, Lý Hồng đã thu dọn sạch sẽ toàn bộ vào trong giới chỉ của hắn.
Sau khi hoàn tất việc đó, hắn đã mang thẳng lên phòng đưa cho pháp sư tóc bạc rồi mới trở về làm những công việc thường ngày của mình.
– Cảm ơn, ngươi vất vả rồi!
– Đại hiệp quá lời rồi, tiểu nhân xin lui!
Hắn chắp tay, rời đi.
Phong Hiệp gật đầu, sau đó lấy ra quyển sách đầu tiên.
Trại tập trung này so với làng Viễn Nham thì nồng độ pháp lực nồng đậm hơn rất nhiều, tính ra đã xứng gọi là một nơi huấn luyện.
Tuy nhiên theo như y cảm nhận, nó chỉ ngang với những khu vực bình thường trong Thanh Phong Đế Quốc, thậm chí còn chẳng bằng Thanh Dương hồ trong cung chứ đừng nhắc đến Thiên Huyền tông.
Chính vì thế mà thân đang mang nguyền ấn, y không thể bỏ ăn bỏ ngủ để mặc cho Hỗn Độn bản nguyên hấp thu pháp lực nuôi dưỡng cơ thể, mặt khác vẫn phải ăn uống nghỉ ngơi điều độ.
Có như vậy mới có thể vừa cầm cự với nguyền ấn, vừa hồi phục hoàn toàn công lực.
Nghiên cứu tài liệu các loại một hồi, cơn mệt mỏi kéo đến, xâm chiếm tâm trí Trần Phong.
Y để mặc nó như vậy, ngồi ngủ luôn trên bàn làm việc.
Tuy nhiên những cơn ác mộng lại lần nữa khiến cho y không thể nào yên giấc.
Sau khi mơ thấy hai giấc mộng kỳ lạ kia về Linh Nhi, cái chết của gia đình đem ký ức đau thương của y ùa về, khiến cho y giật mình tỉnh lại.
Khẽ thở ra một hơi dài, pháp sư tóc bạc quay sang kiểm tra xem Thiên Y có bị mình làm ảnh hưởng hay không.
Sau khi đảm bảo đệ tử mình vẫn ổn định hấp thụ đan dược, y khẽ xoa xoa tóc.
Trông ngoài trời đã bắt đầu có những tia nắng đầu tiên xuất hiện, y đoán thời gian mình ngủ hẳn cũng không phải là ngắn như trước kia nữa, chỉ là cơn ác mộng thì vẫn vậy, chưa tốt hơn chút nào, có chăng chỉ là giấc mơ về Linh Nhi chuyển từ kiểu này sang kiểu khác.
Điều hòa khí tức một lát, Phong Hiệp tiếp tục nghiên cứu tài liệu trong lúc đợi bữa sáng.
Về cơ bản những gì y đọc được cho đến giờ đều là những thông tin hữu ích, chỉ là có vẻ như mọi người ở đây lâu nay không muốn nghĩ ngợi gì quá nhiều, vậy nên mới bỏ qua chúng quá dễ dàng.
Cứ như thế, một ngày của Trần Phong bắt đầu bằng việc nghiên cứu, sau đó dùng bữa, tiếp tục nghiên cứu đến trưa rồi lại dùng bữa.
Trưa y không ngủ mà ngay lập tức nghiên cứu, đến xế chiều thì đi tắm gội rồi ăn tối.
Nghỉ ngơi một chút, y đọc nốt những gì đang nghiên cứu sau đó đi ngủ.
Ngày hôm sau cũng y hệt vậy.
Với Thiên Lạc, mọi thứ cũng tương tự đều đều như thế, chỉ khác là thay vì nghiên cứu sách vở, cậu ta phải đi tu sửa những khu vực luyện tập trong trại.
Tính ra cậu vẫn phải dùng đầu óc, chỉ là ít hơn so với sư phụ mình mà thôi, đã vậy còn phải dùng rất nhiều sức, quả thực là vô cùng vất vả.
Còn về Thiên Y, ngoài những người từ làng Viễn Nham, chỉ có Lý Hồng là biết cậu có tồn tại.
Cậu ta nói là được dùng hàng tá pháp lực đan để tu luyện nhưng khả năng luyện hóa của bản nguyên lại chậm đến đáng thương, ngày qua ngày chỉ ở nguyên một chỗ như vậy, mà tiến triển cũng chẳng đáng là bao.
Lịch trình của ba thầy trò pháp sư tóc bạc mỗi ngày đều là đơn giản như thế, đều đặn, quy củ không có gì thay đổi.
Vị cựu trại trưởng thì vẫn làm công việc như cũ, chỉ là giờ đây hắn phải báo cáo lại cho một người khác, không thể tự quyết mọi việc.
Bất quá hắn cũng không bất mãn gì, bởi vị tân trại trưởng gần như để hắn làm như ý hết, có chăng chỉ nhắc nhở một vài vấn đề nhất định mà hắn hoàn toàn thoải mái.
Mọi việc cứ trôi qua yên bình như vậy trong một tuần, khi mà khu vực luyện tập đầu tiên sắp được Thiên Lạc hoàn thành tu sửa.
Đây là nơi dành riêng cho các trại viên luyện tập cận chiến, vốn được trang bị rất nhiều những dụng cụ và ma pháp chuyên biệt.
Vì vậy mà có một vài chỗ chàng trai rồng chưa hiểu, phải hỏi sư phụ mới sửa được cho đúng.
Nhưng nói tóm lại, nhìn vẻ bề ngoài của khu vực này hiện tại, chẳng ai nghĩ nó là cái khu đổ nát trước kia.
– Chỗ này nhìn cũng khang trang quá nhỉ?
Một đám người tiến vào khoảng sân rộng rãi, nhận xét.
Quả thực là vậy, ngoài việc hồi phục nguyên trạng, với hệ nguyên tố pháp thuật là kim, Thiên