Sau khi trở về, Thiên Y dành một ngày để luyện tập chiến đấu với đại huynh của mình, sau đó đến tối thì thổi tiêu cho mọi người nghe, đồng thời luyện khả năng thao túng các loại lực lượng.
Kết thúc buổi trình diễn, cậu đưa ra một thông báo khiến cho trại viên nào cũng phải tiếc nuối: Thời gian kế tiếp cậu lại một lần nữa bế quan tu luyện.
Và quyết định này thì chẳng liên quan gì đến lộ trình của Trần Phong đưa ra cả, vậy nên mà chả ai than phiền được gì y.
Chưa kể, giờ đây các trại viên cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, không ai lỗ mãng làm cái việc vô ý tứ như trước nữa.
Tất cả mọi người đều luyện tập rất chăm chỉ, tu vi hay kinh nghiệm thực chiến đều là tinh tiến cực kỳ vững chắc.
Đặc biệt, pháp sư tóc bạc trong thời gian này còn chọn ra một số nhân vật tiêu biểu, huấn luyện riêng cho họ sau khi xong công việc thường ngày của mình.
Những người này thực lực đều rất khá, cộng với sự chỉ bảo của y thì càng tiến bộ nhiều hơn nữa, nhưng đó không phải là điều duy nhất mà y hướng đến.
Không lâu nữa thì Phong Hiệp và một số lượng lớn các pháp sư hiện đang quản lý tại trại tập trung sẽ gia nhập quân ngũ, theo đó mà các vị trí đầu lãnh ở đây sẽ bị bỏ trống hoàn toàn.
Chính vì vậy, điều y làm chính là đào tạo ra một thế hệ mới những người có đủ khả năng và trách nhiệm đảm nhận những vị trí ấy.
Thiên Lạc và Lý Hồng cùng các thành viên kỳ cựu khác nhờ có trại trưởng gánh bớt cho việc này mà càng có nhiều thời gian hơn cho việc luyện tập.
Với việc điều kiện gia nhập quân đội chỉ là ngũ tinh pháp vũ, tu vi của họ đã vượt quá xa rồi.
Tuy nhiên chiến trường không phải nơi dành cho những tay mơ, vì vậy mà họ vẫn vâng lệnh Trần Phong, chăm chỉ tu luyện, không lơi là dù chỉ một chút.
Ba tháng tiếp theo cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.
Chẳng ai có thể tin được đã một năm kể từ khi pháp sư tóc bạc làm đảo lộn cả cái trại tập trung này lên.
Vậy là cũng tới lúc một lứa tân binh mới sẽ được tuyển vào trại.
Công việc tuyển sinh về cơ bản không có gì khó, đặc biệt là khi nền nếp của trại đã được quán triệt trở lại.
Và việc ai nhận nhiệm vụ ấy cũng là do một tay Phong Hiệp sắp xếp, tính ra có chút cẩn thận thái quá.
Mặt khác thì thái độ cùng thời gian đến tuyển cũng là hợp lý hơn so với các năm trước, khi mà bọn họ hết sức nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ, không tỏ ra thái độ gì khinh thường người mới cả.
Tuy nhiên, vị trại trưởng cũng không chỉ quan tâm đến mỗi hoạt động này.
Song song với đó, y còn tổ chức hai giải đấu sức mạnh nho nhỏ trong nội bộ trại tập trung.
Sau khi đón toàn bộ tân sinh vào sân trước, Trần Phong đọc một bài diễn văn ngắn gọn để khích lệ tinh thần họ, đồng thời giới thiệu và giải thích cho họ một chút về luật lệ của giải đấu.
Hoàn tất những bước đó, các tân sinh được dẫn về chỗ ngồi, quan sát những trận đấu và chiêm ngưỡng thực lực của những pháp sư tiền nhiệm trước.
Còn giải đấu của họ sẽ diễn ra ngay khi trận chung kết của các trại viên cũ kết thúc.
Tuy nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều tham gia vào các trận đấu.
Thực chất trước khi sắp xếp mọi thứ, pháp sư tóc bạc đã cho kiểm tra tu vi của mọi người.
Đối với các tân binh, y dùng ngay danh sách vừa có để chọn lựa.
Y chỉ lấy mười sáu người mạnh nhất, bốc thăm chia nhánh rồi dùng phương thức đấu loại trực tiếp để chọn ra nhà vô địch, người duy nhất sẽ nhận được phần thưởng từ y.
Còn với các trại viên cũ, Phong Hiệp chọn ra sáu mươi tư cá nhân mạnh nhất, chia làm hai nhánh, cũng là đấu loại trực tiếp, tuy nhiên những người vào đến bán kết của mỗi nhánh đều nhận được thưởng.
Và để cho các trận đấu đảm bảo công bằng, y chia các đội trưởng các khu huấn luyện ra cân đối mỗi nhánh, đương nhiên Thiên Lạc và Lý Hồng mỗi người một nhánh.
Hai nhánh diễn ra xen kẽ nhau liên tục từ sáng tới tận trưa mới tạm nghỉ.
Chính vì thế mà chất lượng các trận đấu luôn được đảm bảo và tăng dần độ bá đạo theo thời gian, giúp cho mọi người luôn giữ được độ hào hứng và nhiệt huyết.
Đầu giờ chiều, giải đấu lại được tiếp tục và kéo dài tới tận tối.
Trại trưởng mặc cho sự tiếc nuối của mọi người, cho hoãn các trận đấu tiếp theo lại và bắt mọi người nghỉ ngơi đầy đủ.
Hôm nay cả hai nhánh đều đã vào được đến tứ kết, tính ra những cặp đấu kế tiếp đều là của các đội trưởng với nhau.
Độ gay cấn của chúng là khỏi phải bàn, và tinh thần của các tân binh có thể nói là được đẩy lên cao nhất.
Rõ ràng là Trần Phong đã thành công trong một việc hai năm liên tục, đó chính là đảm bảo khí thế của các tân binh.
Mặc cho tình trạng hiện tại của trại tập trung có thế nào, thì những người mới đến vẫn luôn bị những ảnh hưởng nhất định bởi họ.
Y không muốn những mầm non ấy phải chịu bất cứ tác động tiêu cực nào bởi các lứa đi trước.
Mặc dù trại tập trung hiện tại đã xứng đáng với cái tên của nó, nhưng không có nghĩa những gì mà pháp sư tóc bạc làm là hoàn hảo.
Ngược lại, y tự thấy mình có khá nhiều sai lầm đã phạm phải, và y hi vọng người lãnh đạo tiếp theo có thể giúp y hoàn thiện lại những việc đó.
Quay sang nhìn Thiên Y, Phong Hiệp khẽ nở ra một nụ cười.
Chàng trai này đã thực sự quyết chí tu luyện, Pháp Mệnh không chỉ hoàn thiện hơn mà còn gặp thêm được một người vừa có thể hiểu cậu, vừa thực sự trân trọng cậu.
Vị trại trưởng chưa biết quá nhiều về Triệu cô nương, nhưng y có thể khẳng định cô ấy nhất định đóng một vai trò không nhỏ trong tương lai không chỉ đối với cuộc đời đệ tử y, mà có thể là cả dung nham thế giới này.
Đem những suy nghĩ phức tạp ấy tạm thời lắng lại, Trần Phong nhắm mắt dưỡng thần, đợi đến ngày hôm sau.
Cùng với những diễn biến cuối cùng của giải đấu sức mạnh, y sẽ tạo cho không chỉ những người này mà còn tất cả các trại viên một bất ngờ cực lớn.
Sáng hôm sau, những trận đấu quyết định được tiến hành với sự cổ vũ hết sức nhiệt tình của khán giả.
Và đáp lại sự mong đợi của họ, các vị đội trưởng giao thủ cũng cực kỳ quyết liệt, tạo ra những trận thư hùng đẹp mắt, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng các pháp sư trẻ tuổi.
Mặc cho từ khi vào đến bán kết, các đấu thủ đã nhận được phần thưởng từ pháp sư tóc bạc, họ vẫn cạnh tranh rất nhiệt.
Cái họ muốn không chỉ là giải thưởng từ vị thủ lĩnh, thứ chắc chắn sẽ rất quý giá với họ, mà quan trọng hơn chính là lòng tin của các trại viên khác, sự công nhận của trại trưởng, và của chính bản thân họ.
Ánh mắt hừng hực khí thế của họ cuốn hút người xem đến quên hết mọi thứ.
Không khí trong trại có thể nói là nhiệt huyết nhất trong suốt chiều dài lịch sử của nó.
Mặc dù vậy, trong lòng mọi người cũng có vài phần nắm chắc, hai cá nhân chiến thắng ở mỗi nhánh chẳng ai khác ngoài Thiên Lạc và Lý Hồng.
Các vị đội trưởng đều rất mạnh, đó là điều mà ai cũng phải thừa nhận.
Tuy nhiên tu vi của họ dù rất cố gắng nhưng cũng chỉ là ngũ hoặc lục tinh, trong khi cựu trại trưởng lại đã đạt đến bát tinh, còn chàng trai rồng thậm chí còn đột phá đến đỉnh phong pháp quan một cách vững chắc rồi.
Tất cả mọi người đều mong đợi có một bất ngờ nào đó xảy đến, tuy nhiên mọi chuyện không phải cứ muốn là được, khi mà kết quả các trận đấu đều đúng như dự tính ban đầu.
Đối với Phong Hiệp, y khá bất ngờ trước tốc độ tinh tiến kinh người ấy của các đội trưởng, bởi họ đã chỉ trong một năm, đột phá từ nhị tinh hoặc tam tinh lên đến tận ngũ tinh hoặc lục tinh.
Cái này tốc độ thực không phải là có thể xem thường.
Vẫn biết là y nghiêm khắc với họ, đồng thời tạo điều kiện cũng như động lực tu luyện hết sức có thể.
Nhưng nên rõ ràng là tài nguyên ở trại tập trung rất