Trần Phong ngồi bật dậy.
Cơn đau nhức ở đùi đánh thức cậu khỏi giấc ngủ li bì.
Mồ hôi vã ướt hết y phục, thiếu niên nhìn ra xung quanh.
Đây là phòng cậu ở nhà.
Từ lúc Trần Phong trở về đến bây giờ là hai tuần.
Lễ mừng thọ đã bắt đầu.
Trần Tuấn và Trần Hải đều vào Hoàng cung.
Mọi việc ở nhà đều ổn nhưng cậu thấy gia đình có vẻ không tự nhiên cho lắm.
Biết rằng từ khi thoát khỏi cái danh phế vật thì mọi người đã không còn khinh miệt cậu nữa.
Nhưng giờ đây, trong ánh mắt họ lại có phần kính trọng.
Điều này làm cậu có chút không được thoải mái.
Cậu quyết định hỏi mẹ về việc này.
Thu Thuỷ nói:
– Đối với Đế Quốc bây giờ, con là một tội nhân nhưng với gia đình lại không khác nào một anh hùng.
Trần phủ tai mắt rất nhiều.
Vụ trộm pháp quyết trong Hoàng cung nhất định là do Lục gia hãm hại chúng ta.
Vân Chi là thiên tài sáng chói nhất Đế Quốc nhiều năm qua.
Cô bé đồng dạng cũng là thần tượng của lớp pháp sư trẻ tuổi, là tương lai của Trần phủ.
Vừa có thể ngăn chặn con đường tiến triển của Vân Chi lại vừa hủy hoại danh tiếng, mầm non của Trần phủ quả thực là một âm mưu hiểm độc.
Tuy nhiên con lại đứng ra nhận hết mọi tội lỗi về mình như vậy khiến cho kế hoạch của chúng không thể thành công được triệt để.
Bất cứ ai trong Trần phủ chúng ta đều hiểu điều đó.
Chính vì vậy mà bọn trẻ trong nhà rất ngưỡng mộ hành động của con.
Trần Phong nghe xong thì chỉ cười nhạt.
Vậy là từ nay cậu có thể thoải mái trong phủ hơn một chút, bất quá bên ngoài thì hay rồi.
Cậu sẽ nhận được sự chú ý tuyệt đối của tất cả mọi người một cách tiêu cực.
Thiếu niên nghĩ đến Lục gia.
Có thể ngay từ đầu, mục tiêu của bọn họ không đơn giản chỉ là Vân Chi mà chính là cậu, người đang nắm giữ bí mật ghê tởm của họ.
Chắc chắn cậu sẽ còn bị nhắm tới nhiều lần nữa.
Một tuần sau, Trần Tuấn về nhà, thông báo về vụ tấn công của Liên Minh.
Mọi người đều thở ra một hơi.
Đây là một việc động trời với số lượng lớn cao thủ của Liên Minh tham gia.
Tuy nhiên Đế Quốc đã phòng thủ khá thành công.
Thiết Mộc thành không bị nhắm tới nên không có chút tổn hại nào.
Sau bữa cơm tối, Trần Phong lên phòng Trần Tuấn.
Cậu gõ cửa rồi đứng đợi một chút.
– Vào đi!
– Làm phiền gia gia!
Thiếu niên bước vào phòng.
Trần Tuấn lúc này đang ngồi trước bàn làm việc, trên đó có không ít quyển trục đang để mở.
– Có chuyện gì thế?
Ông nhẹ nhàng hỏi.
Không biết từ lúc nào, những áp lực ông đặt lên đứa cháu này đã dần dần vơi bớt.
Có lẽ là do ông thấy được những cố gắng không ngừng nghỉ và hành động dũng cảm của nó.
– Thương thế của nội tôn nay đã gần như khỏi hẳn.
Ngày mai nội tôn muốn bắt đầu ra ngoài tu luyện.
– Ý cháu là?
– Nội tôn sẽ rời nhà một thời gian!
Trần Tuấn hơi ngạc nhiên.
Hai tháng trước nếu ông đề nghị thằng bé đi xa đâu đó, nhất định nó sẽ chần chừ một chút.
Nhưng hôm nay nó lại tự mình muốn điều đó.
Có lẽ nó đã trưởng thành hơn ông tưởng.
– Cụ thể cháu muốn đi đâu?
– Nội tôn muốn gia nhập Thiên Huyền tông!
Vị pháp sư già cau mày suy nghĩ.
Đúng là hiện nay nếu muốn con đường trở thành cường giả dễ dàng hơn chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là theo học Hoàng hậu, hoặc là gia nhập Thiên Huyền tông.
Trần Phong là tội nhân của Đế Quốc vậy nên chỉ còn cách đó.
– Cháu định đi cùng ai?
– Nội tôn đi một mình.
– Để làm được điều đó, cháu phải đến được Thiên Huyền sơn, đồng nghĩa với việc phải vượt qua Thiên Huyền lâm rộng lớn.
Trong đó có rất nhiều ma thú hùng mạnh.
Thậm chí một pháp tông cảnh còn không thể chắc chắn có thể tự mình vượt qua khu rừng đó.
Việc này e rằng ta không thể cho phép!
Trần Phong hít sâu vào một hơi.
Cậu vốn đã lường trước được việc này nhưng cậu đến phòng ông không phải là để xin phép.
– Gia gia! Con đường cường giả vốn không hề dễ dàng! Chỉ có thể được ma luyện mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu lúc nào cũng ở trong khu vực an toàn do chính mình đặt ra thì không bao giờ có thể đạt được sức mạnh chân chính! Vì vậy, nội tôn muốn tự mình vượt qua Thiên Huyền lâm!
Thiếu niên mạnh mẽ nói.
Trần Tuấn sững người trước quyết tâm của cậu.
Đôi mắt ánh lên ý chí sắt đá không gì lay chuyển.
Phế vật Trần phủ năm nào nay đã vững vàng, can trường hơn rất nhiều.
Hơn nữa với tốc độ phát triển của thằng bé, ông biết nhất định nó có điều đang giấu.
Có thể đó chính là lá bùa bảo mệnh của nó.
Ông thở dài một hơi, gật đầu.
– Nếu cháu đã quyết tâm như vậy, ta cũng không thể cản được! Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya!
– Nội tôn cảm ơn!
Trần Phong từ biệt Trần Tuấn rồi rời khỏi.
Nhưng cậu không trở về phòng ngay mà định lên thăm Tuyết Nguyệt.
Lần này trở về cậu hoàn toàn chưa gặp được cô bé.
Không biết thời gian qua muội thế nào?
Thiếu niên cau mày suy nghĩ.
Từ lần cuối cùng gặp nhau cũng đã khoảng nửa năm.
Cậu không hiểu tại sao Tuyết Nguyệt lại tránh mặt cậu nhưng nếu bây giờ không thể gặp, có lẽ sẽ phải rất lâu sau mới có thể.
Vừa rồi vào kinh thành, cậu vẫn còn trong bảo hộ của Trần phủ mà đi, theo định hướng của gia gia mà tiến.
Còn bây giờ, cậu sẽ tự mình khổ tu, mang trong mình trọng tội của Đế Quốc, chuyện về nhà, có lẽ ba năm, bảy năm, hay thậm chí là mười năm sau, cậu không thể biết trước.
Chậm rãi bước đến trước cửa phòng của Tuyết Nguyệt, Trần Phong gõ nhẹ vài lần.
Không có phản hồi nào.
Thiếu niên nhẹ nhàng ngồi xuống đó, nén cảm xúc trong lòng lại, mắt nhìn vào khoảng xa xăm.
Phía bên kia cánh cửa, một tiểu hồ ly cũng bước tới nhưng không mở cửa mà chậm rãi ngồi xuống, không nói một lời.
Sáng hôm sau, Trần Phong chuẩn bị vài thứ rồi lặng lẽ rời đi.
Cậu muốn tránh sự chú ý của mọi người, đặc biệt là tai mắt của Lục gia.
Nếu lũ người bẩn thỉu ấy đã nhắm đến cậu thì cậu cũng phải chuẩn bị trước, không để liên lụy đến Trần phủ.
Hiện nay pháp lực cùng thân thể của cậu đều ở mức chấp nhận được nhưng khả năng thực chiến thì còn rất kém.
Những trận đấu mà cậu từng trải qua là do đối thủ yếu hơn hoặc khinh địch nên mới giành chiến thắng.
Khu rừng này là một địa điểm tuyệt hảo để tu luyện.
Dù có vượt qua chậm cũng không sao.
Cậu muốn có sự chuẩn bị tốt nhất có thể trước khi gia nhập Thiên Huyền tông.
Sau khi ngăn chặn cuộc tấn công của Liên Minh, Đế Quốc lập tức tra khảo các tù nhân bắt được.
Liên Minh đã lên kế hoạch cho chuyện này từ lâu.
Rất nhiều bậc thầy ảo ảnh đột nhập vào Đế Quốc, gây rối loạn binh sĩ, mở đường đưa đội quân chủ lực vào.
Đích thân Minh chủ Liên Minh: Cuồng chiến Sư vương Vũ Thần đã lãnh đạo cuộc tấn công này.
Thái thượng hoàng và Vũ Thần đã có một trận chiến kinh hồn.
Tuy nhiên, binh sĩ của họ trong Hoàng cung lại có phần yếu thế hơn so với Đế Quốc nên Vũ Thần đã bị áp đảo về số lượng.
Cuối cùng bị Hắc Thiên đánh bại rồi bắt giam.
Nhà tù Thanh Phong Đế Quốc.
Không khí căng thẳng hơn bao giờ hết từ khi giam giữ Minh chủ Liên Minh tại đây.
Sự cảnh giác của mỗi lính canh đều được đẩy lên cao nhất, tùy thời có thể xuất thủ ứng chiến.
Chỉ một tiếng động lạ thường cũng có thể khiến họ tuốt đao kiếm thủ thế.
– Mở cổng ra!
Hai tên lính canh vội vàng làm theo thanh âm già nua kia.
Những khuôn mặt lộ ra dưới áo choàng khiến chúng có phần hoảng hốt.
Đêm hôm khuya khoắt thế này nhưng Thái thượng hoàng cùng Quốc Vương đích thân đến đây.
Chắc chắn là vì Vũ Thần chứ không ai khác.
Hai vị thân tín của Thái thượng hoàng ở lại bên ngoài canh gác.
Chỉ có cha con họ vào bên trong.
Giờ này hầu hết tội nhân