Các phương thế lực hôm nay đến trại tập trung làm khách có thể nói đã thu được một lượng thông tin khổng lồ về các nhân vật trong tương lai có thể làm mưa làm gió tại quận.
Bọn họ sau khi trao đổi với nhau một chút thì lần lượt rời đi, không ai trong lòng dám có gì khó chịu đối với vị trại trưởng bá đạo kia nữa.
Các trại viên thì tập trung lại, nói lời tiễn biệt với những người đội trưởng của họ và Hỏa Thiên Y.
Không biết bao lâu họ mới có thể gặp lại, những con người đã cùng sống, luyện tập chăm chỉ bên nhau suốt một thời gian.
Dù cho mãi về sau, họ cũng không bao giờ quên được những ký ức đặc biệt ấy, nhất định là vậy.
Những người đến tuyển nghĩa vụ thì đứng chờ bên ngoài phòng trại trưởng.
Mọi thủ tục đều đã hoàn thành, giờ chỉ còn đợi Trần Phong và Hoàn Nhan Phúc bàn bạc xong xuôi là bọn họ sẽ lên đường.
Tuy nhiên xem chừng hai con người ấy có khá nhiều vấn đề với nhau nên đã nửa tiếng trôi qua mà vẫn chẳng có dấu hiệu gì là họ sắp giải quyết xong cả.
Bên trong phòng, vị phó tướng quân đoàn đem ánh mắt hết sức nghiêm túc nhìn người đối diện, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Hắn đã truyền đạt một lượng thông tin không nhỏ, hi vọng rằng có thể lôi kéo được y, nhưng con người này tiếp xúc càng lâu càng tạo cho hắn cảm giác chột dạ.
Dựa trên ngoại hình của y, cộng với những gì biết được qua sách, Hoàn Nhan Phúc đoán chắc y là người của Đông Thần Vực, nhưng bằng cách nào y lại có mặt ở đây thì hắn không đoán ra nổi.
Mặt khác, theo như ghi chép để lại, người dân ở đó thường sẽ thông minh và nhiều toan tính hơn so với cư dân dung nham thế giới.
Ban đầu thì hắn không tin cho lắm, nhưng chỉ sau thời gian ngắn ở cạnh, hắn bắt đầu nghĩ rằng mình thật quá tự cao.
Pháp sư tóc bạc lắng nghe câu chuyện của hắn hết sức cẩn thận, từng khoảnh khắc đều là tập trung nhìn vào mắt hắn, gây cho hắn cảm giác hơi khó chịu.
Những gì hắn kể rõ ràng là thật, nhưng đồng thời cũng là chưa đủ vẽ lên một bức tranh toàn cảnh.
Dựa vào đó, khả năng cao y đã nhận ra không chỉ những thiếu sót mà ngay cả mục đích của hắn đến đây hôm nay, mục đích hắn che giấu thông tin.
Và quả là vậy, Phong Hiệp gần như nắm vị phó tướng quân đoàn trong lòng bàn tay.
Hắn không phải người đầu tiên tiếp cận y với mục đích trục lợi ở dung nham thế giới này, nhưng cái ý đồ ranh mãnh của hắn thì y không hài lòng cho lắm.
Những gì y làm tất cả đều là vì một mục đích duy nhất, theo đó mà nếu mục tiêu của Hoàn Nhan Phúc có lợi cho y thì y mới định cân nhắc, nhưng nếu ngược lại, thì sớm thôi, hắn sẽ được nếm mùi.
Vẫn tiếp tục quan sát hắn, y nói:
– Ta hiểu những gì ngươi đang cố làm, và quả thực ta cũng không có ý định ngồi yên!
– Nên là?
Vị phó tướng quân đoàn có chút thấp thỏm.
Thấy người kia nói đến đó rồi dừng thì hơi nôn nóng, hỏi lại.
Trần Phong khẽ cười:
– Ta không tin vào mấy lời hứa, lẽ đương nhiên ta cũng không hứa với ngươi cái gì! Nhưng ngươi yên tâm, ngươi không hoàn toàn thất bại khi đến đây hôm nay!
Hoàn Nhan Phúc không hài lòng lắm với câu trả lời của y, bất quá hắn cũng chẳng có cách nào.
Khẽ gật đầu một cái, hắn đứng lên đưa tay ra:
– Vậy cứ quyết định như thế đi!
Pháp sư tóc bạc bắt tay hắn ta, gật đầu đáp lại.
Hai người sau đó bước ra ngoài, hướng tới sân trước.
Lúc này ở đó các trại viên xếp hàng hết sức ngay ngắn, căng thẳng chờ được gặp vị trại trưởng một lần cuối cùng.
Phong Hiệp trông thấy cảnh tượng ấy trong lòng cảm thấy một chút thú vị, bao linh hồn lực lượng ra toàn trường truyền âm.
Và đến lúc này, vị phó tướng quân đoàn mới chân chính cảm thấy sợ hãi với sức mạnh của Phong Hiệp.
Hắn cảm nhận rõ ràng tu vi của y đâu đó ở khoảng nhị tinh pháp tôn, và bây giờ, linh hồn cảnh giới tuyệt đối bỏ xa hắn, ít nhất cũng đã chạm đến hậu kỳ Linh cảnh.
Trần Phong chẳng bận tâm tới cảm giác của hắn, tiếp tục công việc của mình.
Y nói:
Sau một thập kỷ, cuối cùng trại tập trung của chúng ta cũng đã quay trở lại với việc tuyển nghĩa vụ quân sự.
Đừng để nó trở thành một kỷ niệm buồn, hãy biến nó thành khởi đầu của một kỷ nguyên, một thời đại mới, một trang sử mới, nơi mà các ngươi là nhân vật chính, là chủ nhân của vùng đất này!
Hơn một năm trôi qua, các ngươi đã thay đổi rất nhiều, không chỉ mạnh mẽ hơn về pháp lực, mà các ngươi cũng trưởng thành, chín chắn hơn rất nhiều.
Các ngươi làm được những điều đó không phải là nhờ ta, cũng không phải công của các đội trưởng sắp rời đi kia.
Đó là thành quả của chính bản thân các ngươi.
Nếu như các ngươi không muốn thay đổi, sẽ chẳng ai có thể giúp các ngươi, chính nhờ động lực khổng lồ của tự thân mình, các ngươi đã tiến lên từng ngày.
Hôm nay, các ngươi đã có thể đứng ở đây mà tự hào với chính mình, hoàn toàn vượt qua màn đêm u ám của quá khứ.
Ngẩng cao đầu lên, nắm lấy số mệnh của chính mình, hãy để những ký ức, những câu chuyện đã rồi ngủ yên.
Cái các ngươi cần hướng đến chính là một viễn cảnh hoàn toàn khác, một thế giới mới với những con người mới.
Các ngươi đã tiến bộ, đúng, nhưng thế vẫn là chưa đủ, hãy không ngừng cố gắng để một ngày kia sánh ngang với những người mà các ngươi ngưỡng mộ.
Không ai là thần thánh cả, không ai là không thể chạm tới, không gì là không thể làm được!
Đừng để cảm giác nhung nhớ gặm nhấm các ngươi.
Hãy cứ buồn, vì cảm xúc đó là thật, nhưng hãy biến nó thành động lực vươn lên, nỗi khát khao được gặp lại họ.
Điều các ngươi cần làm lúc này không phải quyến luyến chúng ta, những cựu trại viên, mà là tập trung vào trại trưởng mới, những người đội trưởng mới đầy tiềm năng kia!
Pháp sư tóc bạc hướng ánh mắt của mình tới Khương Thắng cùng những pháp sư đã được y huấn luyện.
Y nhận ra tiềm năng lãnh đạo của họ, và tin chắc họ sẽ làm nên chuyện, nhưng nhất định phải có sự hợp tác đồng lòng của tất cả, bởi không phải ai cũng có thể sử dụng phương pháp bá đạo như y.
Các trại viên khác đồng dạng cũng nhìn về phía họ.
Những con người mà Phong Hiệp lựa chọn đương nhiên họ cũng tuyệt đối tin tưởng.
Và những lời cuối cùng này, họ sẽ nguyện khắc sâu vào trong tâm trí, nhất định sẽ không bao giờ quên.
Dừng lại một chút như vậy, Trần Phong chốt hạ:
Một lời cuối cùng, nếu như có kẻ nào cảm thấy bất mãn với phương pháp của ta cứ việc vào quân ngũ tìm ta giải quyết!
Tất cả cùng vỗ tay, người bật cười, người hô to tên người thủ lĩnh của mình, trong lòng nhiệt huyết trào dâng.
Một năm trước, cũng tại chính nơi này, họ đã được nghe những lời hết sức thấm thía từ y, và hôm nay đồng dạng cũng như vậy, nhưng dù là ai cũng cảm thấy hết sức xúc động, tuyệt đối sùng bái y.
Pháp sư tóc bạc dẫn đầu đoàn người ra ngoài trong sự tung hô của các trại viên.
Y không biết bao giờ mình sẽ quay lại nơi này cũng như bao lâu nữa thì sẽ gặp lại các trại viên kia, nhưng đây chính là khởi đầu của y tại dung nham thế giới này.
Nhất định nó sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến đại sự của y sau này.
Hoàn Nhan Phúc cực kỳ ấn tượng với bài diễn văn tạm biệt của Phong Hiệp.
Một người có đủ phong thái và lời lẽ như vậy trong quân ngũ không nhiều, nếu có thì đều chân chính là những chỉ huy cao cấp.
Nếu như những gì hắn toan tính chỉ cần không sai thôi chứ chưa cần phải đúng, thì đây sẽ là người có thể ảnh hưởng đến cục diện vốn bị đóng băng đã lâu tại quân đoàn Hắc Diệm.
Quãng đường từ trại tập trung đến sư đoàn Hỏa Thung không phải gần nhưng diễn ra hết sức yên bình, không có biến cố nào xảy ra cả.
Thực chất những người ở đó hôm nay đến trại tuyển chọn nghĩa vụ quân sự đều là