Buổi chọn ra người đứng đầu của liên minh ba sư đoàn diễn ra ngay sáng ngày hôm sau, kết hợp xét xử luôn trọng tội của Trần Phong.
Cả Đinh Sự lẫn Hoàn Nhan Phúc đều có mặt, không chỉ riêng tên Điêu Hoách phẩm hạnh thấp kém kia.
Nhưng kể cả hai vị tướng từ thành Hắc Diệm này có công bằng đến mấy thì với việc vụ án rõ rành rành ra như vậy, kết cục cũng chẳng có khác biệt gì.
Để tiến hành hai sự kiện lớn này, mọi người tập hợp ở nơi dự định sẽ xây dựng tháp năng lượng trung tâm, tổng hành dinh của liên minh.
Với tư cách là chủ nhà, thủ lĩnh sư đoàn Dương Nhiên có mặt đầu tiên để hoàn thiện khâu tổ chức.
Tuy nói quy luật thú triều vốn hôm nay không có vấn đề gì, nhưng vạn sự chẳng có gì là tuyệt đối.
Theo đó, hắn đã tập trung toàn bộ nòng cốt đội quân của hắn ở đây để đề phòng bất trắc, đồng thời còn thể hiện uy thế của sư đoàn hắn thống lĩnh.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì nhiều thì hai nhân vật quyền hành cao nhất quận Hoàng Sam đã đến.
Hai người họ chẳng cố tỏ ra cái gì thân thiện với hắn, giữ khoảng cách, đứng nói chuyện riêng với nhau.
Đi cùng phu phụ họ chỉ có khoảng hơn chục người vai vế quan trọng.
Dù là Khúc Hạo hay Nạp Lan Yến cũng chẳng có lý do gì mà phải bày ra sức mạnh sư đoàn họ ở đây cả, một hành động vô nghĩa.
Đoàn người của quân đoàn Hắc Diệm thì đến muộn hơn một chút, tiến thẳng vào đứng giữa hai thế lực, nghiêm túc chờ đợi thế lực cuối cùng.
Ngoài ba vị tướng hùng mạnh, họ còn dẫn theo chục pháp sư thực lực xấp xỉ pháp tôn cảnh giới.
Mộc Hỏa Lân vẻ mặt đương nhiên là hết sức hào hứng.
Công trạng khai phá Hỏa Ngục giờ đây coi như đang từ của pháp sư tóc bạc chuyển hết sang cho hắn.
Vị trí minh chủ cũng gần như chắc chắn thuộc về hắn, trong khi người kia thì khả năng cao là sắp bị xử tử vì những hành vi của mình.
Mọi thứ đang hết sức thuận lợi.
Khúc Hạo và Nạp Lan Yến thì cực kỳ không hài lòng.
Hai người họ bị tên quân đoàn phó kia báo cáo bậy bạ, không được chọn thì họ cũng không có cách nào.
Tuy nhiên Phong Hiệp tư chất đầy mình, sức mạnh áp đảo, công trạng vô số kể, tự nhiên lại gây ra cũng như gặp phải quá nhiều vấn đề như vậy thì họ vừa bực, vừa tiếc.
Thời gian bắt đầu là tám giờ sáng giờ Đại Viêm Đế Quốc, và mãi đến bảy giờ năm mươi lăm phút thì sư đoàn Hỏa Thung mới xuất hiện.
Dẫn đầu bởi Trần Phong, phía sau y là Gia Luật Khang và huynh đệ song sinh cùng với tất cả các cựu đội trưởng của trại tập trung xã Vực Diễm.
Đội hình này số lượng thì ít hơn hẳn quân của Mộc Hỏa Lân, nhưng nếu xét về sức mạnh thì không thể nói trước được gì.
Đinh Sự đem ánh mắt ngưng trọng nhìn người đứng đầu sư đoàn Hỏa Thung.
Hắn kỳ vọng vào y rất nhiều, nhưng theo những gì mà Điêu Hoách báo cáo lại, khả năng y sống sót sau buổi sáng hôm nay là không có.
Giờ chỉ có phép màu mới có thể cứu sống được y.
Và vì mọi nhân vật quan trọng đã có mặt đầy đủ, trước hết hắn bắt đầu việc xét xử.
Hắn hỏi:
- Trần Phong\, mọi người ở đây đều đã biết chuyện\, ngươi có lời giải thích nào cho hành động của mình không?
- Ý ngươi là hành động nào?
Pháp sư tóc bạc không trả lời hắn, thậm chí còn hỏi ngược lại.
Điêu Hoách vốn đã đang sôi máu, thấy thái độ của y như vậy thì không giữ nổi mình nữa.
Hắn như muốn gầm lên:
- Ngươi quản lý binh sĩ không đến nơi đến chốn\, để chúng làm phản\, khiến cho mấy trăm binh lính bỏ mạng cùng hàng nghìn người khác bị thương.
Không dừng lại ở đó\, ngươi còn không nhận trách nhiệm kỷ luật\, ngược lại còn định ám sát ta và Mộc Hỏa Lân hòng bịt đầu mối!
Phong Hiệp đợi hắn nói xong, để hắn có thời gian thở một chút rồi vẫn giữ tông giọng điềm đạm mà nói:
- Quả là ta đã gặp phải những kiếp nạn không nhỏ\, hậu quả thì đúng như ngươi nói.
Ta hết sức thương tiếc những binh sĩ đã tử nạn\, và cũng giận mình không đủ năng lực để bảo vệ họ.
Tuy nhiên nguyên nhân của nó thì ngươi đã sai hoàn toàn.
- Ta sai sao?
Điêu Hoách nhướn mày.
Hắn không rõ ở cái tình thế này rồi mà y còn có thể nói gì để bao biện được nữa.
Đinh Sự thấy y vẫn điềm tĩnh như vậy thì trong lòng ít nhiều có chút thả lỏng hơn, thở ra:
- Ngươi nói cụ thể hơn đi!
- Ngươi muốn nói đôi lời không?
Không hề trả lời các cao tầng của quân đoàn Hắc Diệm, Trần Phong ngược lại, hướng mắt đến Mộc Hỏa Lân, hỏi.
Hắn ta nheo mắt:
- Ý ngươi là gì?
- Nếu như ngươi vẫn cố chấp\, vậy ta cũng không còn cách nào khác.
Pháp sư tóc bạc nói, giọng lạnh đi vài phần.
Dừng lại một chút, y nhìn mọi người một lượt, bắt đầu giải thích:
- Mộc Hỏa Lân\, ngươi là một trong những thiên tài nổi bật nhất từng xuất hiện ở quận Dương Nhiên.
Bất quá\, ngươi đồng thời lại cũng là kẻ xảo quyệt nhất\, độc ác nhất\, tàn bạo nhất.
Ngươi xuất thân từ gia tộc hùng mạnh nhất quận\, kể từ khi còn nhỏ\, bằng vào thế lực của gia tộc\, ngươi đã tạo dựng cho mình một chỗ đứng vững chắc trong quận.
Bằng cách bắt giữ thân nhân của những người có tiềm năng làm pháp sư\, ngươi có cho mình một đội quân buộc phải trung thành với chủ.
Những con người này không hẳn sẽ ở cạnh ngươi suốt\, mặt khác có thể được chuyển bí mật sang các quận huyện khác trong tỉnh để làm nội gián cho ngươi\, điển hình chính là mấy người Ân Thiên Vũ\, Lý Hồng\, Song Quyết.
Đến khi lên được chức sư đoàn trưởng\, ngươi càng mở rộng kế hoạch của mình ra hơn\, khi mà tận dụng được cả khu vực doanh trại sư đoàn Dương Nhiên.
Theo đó\, từ trên xuống dưới\, đội quân của ngươi có hai thành phần: Một là các pháp sư bị tước đoạt gia đình.
Những người này buộc phải làm theo các mệnh lệnh của ngươi nếu muốn người nhà được bình an vô sự\, một năm chỉ được đến thăm người thân của mình một lần.
Vị trí giam giữ bọn họ thì tuyệt đối là bí mật\, nếu không phải thân tín cấp cao của ngươi thì không thể biết là ở đâu.
Thứ hai là binh đoàn lính đánh thuê mà ngươi thu thập được trên toàn tỉnh.
Những kẻ này thèm khát tiền tài\, danh vọng\, những thứ mà gia tộc giàu có và quyền lực của ngươi thừa sức ban tặng.
Tuy nhiên sự trung thành của chúng cũng không phải quá vững chắc\, chỉ cần mạng sống của chúng bị đe dọa\, chúng hoàn toàn có thể cân nhắc lại quyết định.
Những chuyện này\, ta nói đúng chứ?
Phong Hiệp dừng lại, tiếp tục chất vấn Mộc Hỏa Lân.
Tuy nhiên, hắn chỉ khẽ lắc đầu, cười đáp:
- Trần đoàn trưởng\, câu chuyện của ngươi quả là quá tuyệt vời\, nhưng cũng đừng vì cố gắng chối tội mà đặt điều cho ta như vậy chứ?
Đinh Sự không phải không đồng tình với hắn, nhíu mày nói:
- Trần Phong\, hắn ta có lý\, những chuyện này ngươi có bằng chứng gì không?
Pháp sư tóc bạc khẽ thở ra một hơi dài.
Y đã cho tên kia một cơ hội, bất quá hắn đã không biết điều nhận lấy, vậy y cũng chẳng còn cách nào.
Y tiếp tục kể:
- Để kiểm soát hoàn toàn đội quân bất ổn của mình\, bằng vào tài lực của gia tộc\, cùng với sự trợ giúp từ phía trên của Điêu Hoách\, Mộc Hỏa Lân đã nghiên cứu rất nhiều phương thức.
Cuối cùng hắn ưng ý được với hai lựa chọn: Thứ nhất chính là đặt một ấn ký pháp lực bí mật lên người thuộc hạ.
Cách thức này đảm bảo cho hắn có thể lập tức hành hạ hoặc thậm chí là xuống tay với cấp dưới ngay khi người này có dấu hiệu làm trái ý hắn.
Đồng thời\, ấn ký của hắn cũng hết sức tinh vi và khó xử lý\, phải là những người có kiến thức năng lượng cực kỳ uyên thâm mới có thể phá giải được.
Cách thức thứ hai chính là dựa vào dược liệu.
Bản chất là một gia tộc lâu đời\, Mộc gia có kho tàng dược liệu vô cùng phong phú.
Hắn sử dụng các loại dược phẩm hết sức điêu luyện\, từ đó mà đối với ngay cả quái vật thú triều hắn cũng có thể điều khiển được phần nào.
Hắn không thể tuyệt đối thu phục chúng\, nhưng chọc điên chúng lên rồi đẩy hết sang sư đoàn Hỏa Thung là hoàn toàn có thể.
Từ đó thì chúng hoàn toàn rảnh tay khai phá Hỏa Ngục mà chẳng phải đối phó với bất cứ một con quái thú nào.
Ngoài ra còn một phương thức nữa đang thử nghiệm\, chính là trực tiếp kiểm soát tâm trí thuộc hạ.
Mộc Hỏa Lân chỉ mới áp dụng cách này lên Ân Thiên Vũ\, nhưng chưa hoàn toàn thành công nên hắn chưa quyết định mở rộng.
Phong Hiệp một lần nữa dừng lại.
Sự thật y đã kể ra toàn bộ, những diễn biến kế tiếp y không thực sự mong muốn, nhưng y lại không phải là người quyết định điều đó.
Đinh Sự nghiến răng:
- Trần Phong\, cái ta cần là một bằng chứng rõ ràng\, không phải một câu chuyện cổ tích! Rốt cuộc ngươi có gì chứng minh những gì mình vừa nói hay không?
Pháp sư tóc bạc không trả lời câu hỏi của hắn, nhưng lần này không hề hướng đến ai làm gì cả.
Mặt khác, y giơ ra ba ngón tay, sau đó vô cùng từ từ, hết sức chậm rãi khép từng ngón lại trước ánh mắt khó hiểu của toàn trường.
Vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, ngay sau khi y thu ngón trỏ của mình lại, một vụ nổ kinh thiên động địa xuất hiện phía sau lưng y khiến cho tất cả vừa bất ngờ vừa kinh hãi.
Tên Điêu Hoách hèn hạ, như một thói quen, chỉ thẳng mặt y, hét:
- Ngươi vừa làm gì? Muốn triệt để tạo phản sao?
- Ta không phải ngươi\, càng không phải Mộc Hỏa Lân!
Lời vừa dứt, hàng nghìn con người, với sự hỗ trợ của tướng lĩnh sư đoàn Hỏa Thung, vượt qua sự ngăn cản của đám binh sĩ sư đoàn Dương Nhiên mà xếp hàng phía sau lưng Phong Hiệp.
Những người này,