Vài ngày sau đó, Trần Phong gần như không ra khỏi phòng, một mực chuyên tâm tu luyện pháp lực.
Mười năm trì trệ, cậu cũng đã có thể đột phá, niềm phấn khích ấy trở thành động lực tu luyện vô hình của cậu.
Mọi người trong gia đình, kể cả ông bà, bố mẹ thấy cậu như vậy thì cũng chỉ thở dài.
Mười năm không thể đột phá, cho dù có đóng cửa thêm vài ngày cũng chả có tác dụng gì.
Đến đêm thứ ba, Trần Phong đang tu luyện thì tay đột nhiên loé lên tia sáng xanh ngọc, một bóng người xuất hiện trước mặt cậu.
Đó là một mỹ phụ thân bận lục y, mái tóc trắng buộc cao, dài đến ngang hông, toàn thân toả ra uy áp vương giả khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Người nọ từ từ mở mắt ra nhìn Trần Phong.
Cậu sợ hãi, lắp bắp:
- Ngươi\, ngươi là ai?
- Câu hỏi đấy nên là ta hỏi mới phải.
Một hư cảnh nho nhỏ sao có thể sở hữu Phong Thần Văn của ta?
- Phong Thần Văn? Đó là thứ gì?
Người nọ chỉ vào bàn tay phải của thiếu niên, Trần Phong theo ánh mắt nhìn vào bàn tay mình, mặt ngơ ngác không hiểu gì…
Mỹ phụ nói một tràng, Trần Phong cau mày, càng nghe cậu càng không hiểu.
Cậu làm gì có cái Phong Thần Văn gì gì đó chứ…
Người nọ lẳng lặng vận chuyển pháp lực, mu bàn tay Trần Phong liền phát ra năng lượng mãnh liệt.
Theo thời gian quang mang đó dần mờ đi, trên tay cậu đã không biết từ bao giờ xuất hiện một đạo kỳ lạ ấn ký
- Đây chính là Phong Thần Văn\, ngươi sở hữu nó mà không biết đấy là gì ư?
Trong vô tận thời không, Phong Thần đã cảm nhận được Phong Thần Văn nhận tân chủ nhân, vốn dĩ còn tưởng là tuyệt thế thiên tài nào, hoá ra chỉ là một tiểu tử phế vật mười bốn mười lăm tuổi đang còn ở hư cảnh.
Nếu bây giờ giế.t chết hắn, tìm một tân chủ nhân cho Thần Văn thì sao?
Suy đi tính lại vài lần, nếu Thần Văn đã chọn hắn ắt có lý do của nó.
Cứ quan sát thêm một thời gian, nếu thực sự không có tiến triển gì…
Thì chỉ có thể trách ngươi đen đủi, bị Thần Văn chọn lầm thôi!
- Chẳng lẽ hòn đá kỳ lạ đó chính là Phong Thần Văn?
Trần Phong thắc mắc.
- Đó là hình dáng thật sự của nó\, bây giờ đã nhận ngươi làm chủ và hoà vào cơ thể\, tuỳ thời có thể xuất ra.
- Lợi hại a\, vậy có thể cho ta biết nó là thứ gì không?
- Phong Thần Văn là một Thượng Cổ Thần Vật\, trong nó chứa cực chí thần lực Phong nguyên tố\, vạn phong trong thiên hạ đều thuộc quyền kiểm soát của nó.
Các đời chủ nhân của Thần Văn đều là đỉnh thiên lập địa\, xưng bá một phương.
- Thật sao\, bà có thể chỉ cho ta cách sử dụng không?
Trần Phong hào hứng.
- Ta không dạy bí pháp cho người ngoài.
- Vậy ta nhận người làm sư phụ\, liền có thể rồi.
Ngọn lửa khao khát sức mạnh của Trần Phong khiến cậu sẵn sàng đánh đổi tất cả.
- Muốn làm đệ tử của ta\, ngươi tiêu chuẩn… xa xa còn chưa đủ.
Trần Phong nắm chặt tay, cậu biết cậu chính là phế vật mười năm giậm chân tại chỗ, chỉ là cơ hội hoá cường ở ngay trước mắt, có chút không cam lòng mà thôi.
- Nhưng Thần Văn nhận ngươi làm chủ.
Tương lai dù mạnh yếu chính là Phong Thần chi vị\, ngược lại là có chút tiền vốn.
- Ta cho ngươi một tháng\, nếu có thể đột phá hư cảnh hậu kỳ\, ta liền nhận ngươi làm đệ tử\, hướng dẫn ngươi thao túng Thần Văn.
Còn nếu không thì chỉ có thể giết ngươi đoạt lấy Thần Văn thôi.
Phong Thần thở dài.
Trận chiến năm xưa, Chư Thần cũng chỉ miễn cưỡng đánh lùi Dị Tộc, không phải tiêu diệt hoàn toàn.
Thời gian vạn năm trôi qua đoán chừng chúng cũng đã dưỡng đủ sức, có thể tái công Pháp Linh lục địa bất cứ lúc nào!
Việc ta ưu tiên hàng đầu, chỉ có thể là nhanh chóng bồi dưỡng Tân Thần, lần nữa cùng Dị Tộc đấu pháp!
Thế nên cho dù là người được Thần Văn chọn lựa, không có nhập Thần chi tư, bất quá cũng chỉ làm mồi ngon cho kẻ địch mà thôi, vậy chi bằng để ta tiễn ngươi ra đi thanh thản!
Trần Phong như chết đuối vớ được phao, dù cậu là phế vật mười năm hư cảnh sơ kỳ, nói một tháng đột phá hư cảnh hậu kỳ chẳng khác nào người di nói mộng, nhưng nếu như có, dù chỉ là một tia hi vọng thôi…
Cậu sẽ liều mạng mà nắm lấy!
- Tạ tiền bối cho ta một cái cơ hội\, ta nhất định sẽ làm được!
Phong Thần nhắm chặt hai mắt.
Năm đó dù chưa có Thần Văn bà cũng chỉ dùng có nửa tháng để phá quan, ấy đã còn tính là chậm chạp so với Chư Thần khác!
Nếu ngươi đến cả tiêu chuẩn thấp nhất này cũng không làm được, thì lấy đâu ra tư cách phá bỏ phàm thai, nhập Thần chi lộ?
Cho dù ngươi ý chí kiên định, thiên phú không có thì cũng vô dụng!
Hoàng Cung Thanh Phong Đế Quốc là một khu vực cực kì uy nghiêm.
Binh sĩ canh phòng nơi đây được tuyển chọn từ vô số người dân trên cả nước.
Họ chia thành từng nhóm đi tuần nghiêm ngặt.
Trong đại điện là vô số văn võ bá quan đại thần và các quý tộc có tiếng.
Đứng đầu là thập đại tướng quân và Thái tử.
Trên ngai vàng là Quốc Vương điện hạ mặc hoàng bào.
Chính giữa đại điện là vị trí của người nắm giữ quyền lực to lớn nhất Đế Quốc, Thái thượng hoàng Hắc Thiên.
Khuôn mặt nghiêm nghị lúc nào cũng đăm chiêu khiến cho không ai biết ông đang nghĩ gì.
- Liên Minh có hành động à? Cụ thể như thế nào?
Hắc Thiên hỏi.
Người đang bẩm báo với ông là một trong thập đại tướng quân, Trần Tuấn.
- Bẩm Thái thượng hoàng\, đích thân một trong thập đại quán chủ xuất quân đi\, đồng thời có khoảng hơn trăm binh sĩ tinh nhuệ\, số lượng thường binh ước tính hai trăm tên! Tuy nhiên\, Trương tướng quân đã kịp thời ngăn chặn nên không có chuyện gì xảy ra.
Thái thượng hoàng chậm rãi nói.
- Vậy à! Thế thì tốt! Tuy nhiên ta vẫn chưa hài lòng lắm! Cả một đại quân như thế chứng tỏ Liên Minh chuẩn bị một thứ không hề nhỏ.
Nếu như giết sạch chúng\, chỉ để lại vài tên lấy thông tin thì tốt hơn!
Mọi người khẽ rùng mình.
Thái thượng hoàng lâu nay vẫn vậy,