Pháp lực trong bản nguyên cạn kiệt, toàn thân mệt mỏi, gần như không cử động nhưng kẻ địch vẫn đứng đó, nụ cười điên dại vang lên, chậm rãi tiến lại gần cùng sát khí nồng đậm.
Trần Phong mở bừng mắt, mồ hôi chảy ra như tắm, ướt đẫm lưng áo, đầu vẫn còn đau sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Dần lấy lại ý thức, cậu thở ra một hơi dài.
Cơ thể hơi đau nhức nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng được các vết thương trên cơ thể bắt đầu có dấu hiệu hồi phục.
Sau khi phế Đổng Hùng, cậu cũng mất đi tỉnh táo mà ngã gục xuống, được ai đó đỡ lấy nhưng cậu không kịp nhìn mặt mà lập tức ngất đi.
Lúc này cậu đang nằm trên một chiếc giường được trải chiếu đàng hoàng, thậm chí còn có cả một tấm mền mỏng.
Cơ thể cậu được băng bó và điều trị hết sức cẩn thận.
Thanh niên mỉm cười.
Có vẻ mọi chuyện đã kết thúc, hiện tại không còn nguy hiểm nào nữa.
Yên trí như vậy một lát, cậu mới bắt đầu quan sát chung quanh.
Đây là một phòng ngủ nhỏ.
Từ cửa nhìn vào có một chiếc tủ đứng.
Cạnh đó là cửa sổ và bàn làm việc.
Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào khiến cậu hơi nheo nheo mắt.
Bên phải giường, một cô gái đang ngồi đọc sách.
Như nhận thấy ánh mắt của cậu, nàng quay lại nhìn, nhanh chóng nở ra một nụ cười:
– Huynh tỉnh rồi!
Trần Phong nhận ra giọng nói và khuôn mặt ấy.
Hơi ngạc nhiên một chút, cậu hỏi:
– Linh Nhi? Sao muội lại ở đây?
– Ta nghe nói huynh đang ở đây nên ta đến.
– Chúng ta đang ở đâu?
– Nhà trọ Linh Tiên, nổi tiếng tại Thiên Huyền trấn với độ chu đáo của phục vụ cũng như chất lượng phòng ốc, ẩm thực.
Thanh niên gật đầu.
Được chăm sóc và đối đãi hậu hĩnh tại một nơi như vậy có nghĩa là người dân trong trấn đã chấp nhận cậu.
– Lúc đó muội có chạy thoát không?
– Có, sau đó ta dẫn các đệ tử khác quay lại thì thấy huynh đã xử đẹp bọn chúng rồi.
Huynh thực sự rất là mạnh nha!
Linh Nhi khen nhưng Trần Phong chỉ nghe được một nửa, cậu đang hơi thất thần.
Ngày ấy nàng bị Bạch Lang đoàn bắt, cậu không để ý quá nhiều vẻ ngoài của nàng.
Nhưng lúc này Linh Nhi đang mặc một bộ y phục màu lam thẫm.
Tuy giản dị nhưng lại tinh tế, phối với mái tóc đen dài và nước da trắng hồng, thực sự là rất đẹp.
Thanh niên không dám tự nhận mình là người có định lực cao, nhưng hiển nhiên cậu cũng chẳng phải kẻ kém cỏi gì.
Trước giờ mỹ nữ cậu đã gặp không ít người, nhưng cho dù là ai cậu cũng có thể khống chế bản thân rất tốt, không bị dao động trước mị lực của họ, hoàn toàn làm chủ được tình hình.
Tuy nhiên hôm nay khi nhìn vào Linh Nhi cậu hoàn toàn bị thu hút, không thể suy nghĩ được thêm gì.
Ở nàng đương nhiên có mị lực không nhỏ.
Nhưng đó lại không phải thứ làm Trần Phong xao xuyến.
Nếu xét về vẻ ngoài, Linh Nhi không xinh đẹp bằng Thanh Hương, cũng không quyến rũ gợi cảm như Trương Yên.
Cậu đối với người con gái trước mặt là có một cảm giác rất kỳ lạ mà không ai có, vừa bình yên ấm áp, lại vừa đau đớn lạnh lẽo lạ thường.
Nàng thấy cậu không nói gì, lại chăm chú nhìn mình liền cười hỏi:
– Huynh nhìn gì thế?
– Không có gì!
Thanh niên vội trả lời, quay đi, trong đầu cố gắng suy nghĩ tìm chủ đề khác.
Bỗng, cảm giác như diện mạo mình dường như có chút khang khác:
– Tóc của ta…
– Ừ, là người của nhà trọ giúp huynh cắt đi đấy, bọn họ thấy như vậy thì rườm rà quá, cũng không có hợp với huynh.
– Ừm…
Cậu ngắm Linh Nhi một khắc, rồi lại giật mình quay đi:
– Muội có biết từ khi ta đến đây là bao lâu rồi không?
– Theo như mọi người nói thì chỉ mới hôm qua thôi!
– Thương thế của ta cũng là do họ chữa à?
– Đúng vậy! À phải, họ bảo nhục thể của huynh không tồi đâu.
Có lẽ chỉ cần hai tuần là khỏi hẳn thôi.
Nhưng huynh sẽ phải uống thuốc hằng ngày.
Báo trước là đắng lắm đấy!
Trần Phong cười cười.
Chuyện đó không quan trọng lắm.
– Người dân ở đây, lúc nào họ cũng thân thiện như vậy sao?
– Theo ta biết là vậy.
Hơn nữa bọn họ với Bạch Lang đoàn cũng có không ít ân oán.
Hôm qua nhờ có huynh mà bọn họ đã kết thúc được mọi chuyện.
Mà…
Linh Nhi đột nhiên cúi xuống gần thanh niên hơn, đôi mắt to tròn của cô nàng lúc này đầy vẻ hiếu kỳ:
– Làm thế nào huynh có thể đánh bại được một cường giả pháp tông cảnh thế? Huynh rõ ràng pháp quan còn chưa có đạt tới mà?
Tim đập bình bịch, mặt có chút nóng hơn bình thường, Trần Phong vội quay mặt đi:
– Không có gì đâu, chỉ là may mắn mà thôi!
– Hể…
Linh Nhi nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cậu:
– Huynh nghĩ ta là đồ ngốc hả? May mắn nên thắng được pháp tông sao? Trẻ lên ba mới tin chuyện đó.
– Thế muội muốn thế nào? Lúc đó quả thực hai bên lao vào nhau, sau đó ta thì thành ra thế này, còn hắn ta thì bỗng nhiên điên điên khùng khùng, không còn chút phản kháng.
Sau đó ta chỉ cần ra đòn thôi.
Còn lí do hắn đột nhiên bị thế làm sao ta biết?
Thanh niên nói.
Cậu không muốn tiết lộ linh hồn lực của mình cho Linh Nhi.
Cậu chưa biết liệu có thể tin được người này hay không.
Bất quá cô nàng không thèm để ý đến tâm trạng hiện tại của cậu, chỉ nheo mắt lẩm bẩm…
– Đột nhiên bị điên? Không dám phản kháng? Là linh hồn lực sao?
Trần Phong ngạc nhiên.
Cô gái trước mặt biết về tu luyện linh hồn sao? Đệ tử Thiên Huyền tông người nào cũng như thế à?
– Không có gì đáng kinh ngạc đâu.
Một trong ngũ đại tông phái thì dù có suy yếu thì vẫn hùng mạnh mà thôi.
Chuyện linh hồn lực cũng chả phải cái gì bí mật.
Trong lòng cậu đột nhiên vang lên giọng nói của Phong Thần.
Cậu cười nhạt.
Kiến thức của cậu còn nông cạn quá!
– Hiểu rồi, huynh được một cao nhân âm thầm giúp đỡ!
Linh Nhi đột nhiên reo lên làm cho Trần Phong giật mình suýt đập đầu vào thành giường.
– Thế này nhé, đúng lúc huynh và tên Đổng Hùng đó va chạm với nhau, vị cao nhân này liền xuất thủ, khiến cho linh hồn của tên kia bị thương tổn.
Hợp lý!
– Ờ ờ hợp lý!
Thanh niên ậm ừ.
Nếu cô nàng đã tin như vậy thì cứ để kệ thôi, càng tốt cho cậu.
Bất quá đột nhiên Linh Nhi lại nheo mắt, quay qua nhìn cậu, săm soi từng tí một.
– Cái… Cái gì thế?
– Không có gì! Huynh nghỉ ngơi đi, cáo từ!
Cô