Hoàng Thiên gân xanh nổi lên, xương hàm bạnh ra, cực kỳ phẫn nộ nhưng không thể làm gì.
Trần Phong hoàn toàn tuân theo đúng quy tắc trong tông, dựa vào thực lực mà đoạt lấy vị trí.
Khổng Thái thấy mọi việc đã xong xuôi, khẽ thở dài một hơi, dẫn đầu đoàn người tiến xuống hồ nước.
Tiếp theo đó, Đan Hà và Linh Nhi cũng động thủ, chậm rãi bước xuống.
Hoàng Thiên gầm gừ nhìn Trần Phong rồi cả hai cùng tiến xuống.
Nước hồ lạnh giá thấm vào toàn thân khiến thanh niên có chút cảm khái, cậu trực tiếp lặn xuống, không sử dụng pháp lực phòng thân, để cho hàn khí tôi luyện nhục thể.
Đến đáy hồ, cậu dừng lại, từ trong giới chỉ lấy ra Bạch Dạ liên hoa rồi hỏi Phong Thần:
– Thứ này phải dùng thế nào vậy sư phụ?
– Dùng tâm thức của ngươi mà cảm nhận, từ từ hấp thụ dược lực của nó cùng với năng lượng thạch trì.
Nhớ điều chỉnh nồng độ lực lượng hai bên sao cho cân đối sẽ đạt đến hiệu quả tối đa.
Trần Phong gật đầu, nhắm mắt lại, dẫn động linh hồn lực, bao lấy liên hoa mà tinh tế quan sát.
Vài phút sau, đóa hoa tỏa sáng, chảy ra một luồng năng lượng thuần khiết, theo điều khiển của cậu mà tiến nhập cơ thể.
Dược lực vừa được hấp thu, cậu liền cảm nhận được một cỗ năng lượng tinh thuần, mát lạnh xuất hiện trong bản nguyên, từ từ chảy đến bát mạch cùng lục phủ ngũ tạng.
Nguồn năng lượng ấy tiến đến chỗ nào, chỗ đó lập tức được cường hóa lên một chút, từ đó thực lực thanh niên càng trở nên cường hãn.
Mười phút thời gian trôi qua, Trần Phong vẫn ổn định, từ tốn hấp thu dược lực liên hoa.
Uỳnh!
Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên, theo đó là năng lượng thạch trì chung quanh cậu bị rút đi với một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thanh niên nheo mày, nguồn hút kia chính xác tại vị trí mà Hoàng Thiên đi xuống.
Bên dưới thạch trì nghiêm cấm các đệ tử giao chiến, vậy nên hắn ta muốn dùng cách này mà không cho cậu hấp thu năng lượng sao?
Trần Phong cười khẩy.
Nhờ có Hỗn Độn bản nguyên, tốc độ hấp thu pháp lực của cậu dù chỉ là tứ tinh pháp quan nhưng cũng đã ngang với nhất tinh pháp tông rồi, cộng thêm hiệu lực của Thần Văn, dù là pháp tông ngũ tinh cũng không thể so sánh!
Muốn đấu sao? Ngươi chọn nhầm đối thủ rồi!
Tâm trí vừa động, Phong Thần Văn liền khởi hiện, tỏa ra quang mang màu xanh ngọc.
– Hút cho ta!
Thanh niên hô.
Toàn bộ năng lượng thạch trì khu vực của cậu vừa bị hút đi liền lập tức trở lại, cùng với đó là chỗ năng lượng ở phía Hoàng Thiên.
Ngươi đã muốn chơi, vậy trả giá đi!
Chỉ vài phút thời gian sau, toàn bộ thạch trì năng lượng bao quanh hắn ta bị Trần Phong hút sạch, không còn một chút nào.
Còn khu vực Linh Nhi ba người được bảo toàn, không bị động đến.
Hoàng Thiên cho dù cố gắng hết sức nhưng cũng không thể nào chống lại lực hút từ phía thanh niên cao gầy kia, vô phương nhìn cỗ lực lượng đáng ra là phần của mình bị lấy mất.
Hắn vừa sửng sốt vừa giận dữ, nhìn thanh niên kia mà uất ức, hận không thể lập tức một chiêu giế.t chết.
Chuyến này đi coi như thành công cốc! Hắn ta đùng đùng nổi giận bỏ lên bờ, dẫn người của Kim Sư Thánh hội rời đi trước.
Trần Phong mỉm cười, cuối cùng cũng đuổi được tên phiền phức kia đi, giờ có thể tập trung hấp thu năng lượng rồi.
Phong Thần cẩn thận quan sát toàn bộ Hàn Băng thạch trì, sau đó thu một hòn đá kỳ lạ ẩn dưới khu vực trung tâm đáy hồ tới tay.
Sau khi quan sát một chút, bà bỏ nó vào trong giới chỉ của Trần Phong.
Ba giờ sau, Khổng Thái hấp thu xong năng lượng thạch trì của mình, nhìn sang vị trí của thanh niên kia thì không khỏi cảm khái.
Cậu ta không những có thể bảo toàn phần của mình mà còn lấy đi phần của Hoàng Thiên, hành xử như vậy làm cho người ta có chút xấu hổ.
Vài năm qua vị trí đệ nhất tinh anh bảng xếp hạng không hề đổi chủ.
Vì vậy không chỉ có nhiều người sợ uy nghiêm của Hoàng Thiên hơn, mà hắn đồng thời cũng hống hách hơn.
Khổng Thái được xem là người duy nhất có thể cản đường hắn, nhưng anh cũng chỉ là khuyên nhủ một chút, tránh đi giao thủ.
Anh ta với những tranh đấu này cảm thấy rất phiền phức, vị trí thứ hai cũng vì thế mà giữ nguyên không thay đổi.
Chậm rãi nhìn sang Linh Nhi cũng vừa mới từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại, Khổng Thái hơi nhíu mày.
Anh gia nhập Thiên Huyền tông đã gần chục năm, đối với cô nàng Linh Nhi cũng là không tệ bằng hữu.
Ngày thường nàng rất hoạt bát, hòa đồng, dù là ai cũng có thể dễ dàng kết bạn, vì vậy mà không ai là không quý cả, thậm chí đến cả Hoàng Thiên cũng không hề có ác ý.
Tuy nhiên, thực lực nàng ta bày ra vẻn vẹn chỉ là đỉnh phong pháp quan, vậy mà hồi hôm lại có thể khiến cho nhân vật đệ nhất tinh anh bảng xếp hạng sợ hãi không đánh đã lui, điều này khiến cho anh có chút khó hiểu.
Khổng Thái biết với thân phận của mình, tôn nghiêm của Linh Nhi nhất định rất lớn, đồng thời con mắt sắc lạnh anh thấy lúc đó cũng làm anh phải giật mình.
Tuy nhiên như thế chắc chắn chưa đủ khiến Hoàng Thiên nhượng bộ.
– Ẩn giấu thực lực sao?
Lẩm bẩm tự hỏi, anh nhìn nàng lần cuối rồi rời hồ, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến mình, không cần quản làm gì.
Đan Hà mở mắt ra, thấy Trần Phong vẫn còn tu luyện, đưa mắt hỏi thiếu nữ bên cạnh.
– Đừng lo, tỷ cứ về trước đi!
– Cẩn thận nhé!
Linh Nhi gật đầu, nói.
Đan Hà mỉm cười đáp lại rồi rời đi.
Hôm nay là ngày cuối hội săn thú, nàng cần phải quán xuyến Dược bang chặt chẽ.
Nhìn mọi người lần lượt rời đi, Linh Nhi khẽ thở ra một hơi rồi quay qua Trần Phong quan sát.
Ban nãy khi cậu ta đấu với Hoàng Thiên, nàng cũng cảm nhận được, mà kết quả của trận đấu lại không nằm ngoài dự đoán.
Ở cạnh nhau thời gian qua, nàng biết rõ thanh niên này thủ đoạn vô số, thực lực vượt xa vẻ bề ngoài.
Nếu cứ dựa vào tu vi