Tối hôm đó, ngoại tông tổ chức tiệc chào đón đoàn người nội tông, đồng thời cũng coi như chia tay những đệ tử mạnh nhất của họ.
Trần Phong và Linh Nhi chỉ tham gia một chút rồi sớm rời đi, cả hai đều không có tâm trạng tiệc tùng cho lắm.
Mặt khác, hai người muốn tản bộ hơn.
Linh Nhi đi trước vài bước, ánh trăng trắng bạc phủ lên người con gái xinh đẹp.
Thanh niên vô thức nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, sau khi cậu có thể đột phá chưa lâu cậu cũng nhìn thấy một Cửu Vĩ hồ dưới trăng như vậy.
Không biết bây giờ muội ấy thế nào?
Trần Phong thở dài.
Ban đầu mục đích tu luyện của cậu đơn giản chỉ là trở nên mạnh hơn để có thể bảo vệ những người mình yêu thương, bởi nỗi sợ của cậu chính là khi họ gặp nạn, cậu lại bất lực không thể làm gì.
Mười năm trời không thể che chở được cho Tuyết Nguyệt không khiến quyết tâm trở thành cường giả trong cậu mai một đi mà ngược lại còn làm nó tăng lên rất nhiều.
– Huynh sao thế?
Linh Nhi không biết đã dừng lại từ lúc nào, đang nhìn cậu, hơi lo lắng.
Thanh niên mỉm cười với nàng:
– Không có gì!
– Vừa rồi, trông huynh rất buồn.
Trần Phong thở dài:
– Không sao, chỉ là ta vừa nhớ về muội muội.
– Huynh chưa từng kể là huynh có muội muội.
Thiếu nữ hơi ngạc nhiên, nói.
Trước giờ đối với thân phận của cậu, nàng chỉ biết chút ít, chứ không có rõ ràng lắm.
Thanh niên gật đầu:
– Chưa có dịp thôi!
Linh Nhi bảo cậu ngồi xuống bãi cỏ, sau đó ngồi xuống bên cạnh:
– Vậy giờ kể luôn đi!
Nàng cười nói.
Trần Phong không từ chối, ánh mắt nhìn ra xa:
– Thực ra không phải muội muội ruột.
Mười ba năm trước, mẫu thân muội ấy bị thương rất nặng, đến Thiết Mộc thôn trong cơn bão tuyết.
Phụ thân ta không cứu được bà ấy, chỉ kịp đón lấy đứa bé từ tay bà.
Tuy nhiên, người này không phải là Nhân tộc mà là Yêu tộc, một Cửu Vĩ hồ giống như muội vậy.
Thiếu nữ nhướn mày.
Nàng biết Thanh Phong Đế Quốc rất là căm thù Yêu tộc, vậy nên hành động của phụ thân Trần Phong khiến nàng có chút khó tin.
Cậu không ngạc nhiên với biểu hiện của Linh Nhi, tiếp tục:
– Rất nhiều người phản đối, thậm chí đề nghị giết đứa bé.
Nhưng cao tầng của Trần phủ rất kiên quyết, sau khi đặt tên cho cô bé là Tuyết Nguyệt, phụ thân ta nhất định muốn nuôi nấng đứa bé, bảo vệ khỏi những thành kiến của mọi người.
Cô bé nhỏ hơn muội một tuổi, cũng dễ thương lắm.
– Cuộc sống Tuyết Nguyệt thế nào?
Trần Phong thở dài, bắt đầu kể.
Câu chuyện của cậu về cô bé gần như chính là về cuộc đời cậu, bởi hai người từ ngày bắt đầu có thể nhận thức được đã luôn luôn ở cạnh nhau, là những người nhận ánh mắt kỳ thị của mọi người.
Cậu cố gắng giữ cho tông giọng của mình ôn hòa nhất có thể, tránh đi những ác cảm với mọi người xung quanh.
Một lúc lâu sau, thanh niên mới ngừng lại.
Những gì cậu và Tuyết Nguyệt trải qua, Linh Nhi giờ đây đã biết toàn bộ.
Duy chỉ còn vấn đề bản nguyên và Thần Văn là cậu giữ lại, bởi những thứ này không phải cậu không muốn kể, mà là hiện tại nếu biết, Linh Nhi rất có thể sẽ phải gặp nguy hiểm.
Thiếu nữ hơi cau mày.
Nàng đối với những chuyện Trần Phong kể đều là hiểu và rất đồng cảm, tuy nhiên riêng vấn đề tu luyện của cậu nàng vẫn cảm thấy thắc mắc.
Trước giờ nàng không biết một trường hợp nào như vậy.
Mười năm không thể đột phá bỗng nhiên chỉ ba bốn năm đã đạt đến thành tựu như hiện nay.
Điều này quả thực là rất kỳ lạ cùng với vài phần biế.n thái!
Có lẽ là một loại dị thường bản nguyên khác?
Linh Nhi suy nghĩ.
Vô Cực bản nguyên của nàng giúp cho người sở hữu có thể thăng tiến thực lực nhanh hơn người bình thường rất nhiều, đồng thời có thể thao túng tất cả các loại lực lượng trên thế gian.
Tuy nhiên đồng thời nó cũng gây ra hiểm họa khôn lường.
Phải chăng bản nguyên của Trần Phong cũng có năng lực như vậy, và bù lại chính là khoảng thời gian mười năm kia?
Tuy đã đọc rất nhiều sách trong tông phái nhưng thiếu nữ vẫn không thể nào biết được về Hỗn Độn bản nguyên, bởi trên đời này chỉ có duy nhất một bảo điển ghi chép về nó mà lại nằm trên đỉnh Vạn Thần sơn.
Có thể nói bí mật về dị thường bản nguyên này gần như là tuyệt đối.
Thanh niên khẽ ôm lấy vai người con gái, cậu đoán nàng đang suy nghĩ về vấn đề tu luyện của cậu.
– Bỏ đi, chuyện cũng đã qua rồi.
Trần Phong nói.
Linh Nhi tựa đầu vào vai cậu:
– Huynh không tò mò về nó sao?
– Trước đây thì có, nhưng giờ thì không còn nữa.
Ta chỉ cần biết, mình đã có thể trở nên mạnh hơn để bảo vệ người ta yêu thương, bảo vệ muội.
Với ta thế là đủ.
Thanh niên mỉm cười.
Cậu không nói dối, những lời này đều hoàn toàn thật tâm, chỉ là cậu vẫn giữ bí mật về Hỗn Độn bản nguyên mà thôi.
Thiếu nữ cạnh bên nghe cậu nói vậy thì không nghĩ ngợi gì thêm, ánh mắt hạnh phúc, nhìn lên trời:
– Ta muốn đến và nói chuyện với mọi người trong Trần phủ.
Thật không nghĩ tới tại Thanh Phong Đế Quốc vẫn còn nhiều người tốt với Yêu tộc đến vậy.
– Ta thấy họ vẫn quá đáng lắm!
– Không hẳn đâu.
Sống tại một đất nước đã bị áp đặt suy nghĩ hàng trăm năm thì mọi người như thế là rất thoáng rồi đấy.
– Vậy một ngày nào đó ta sẽ dẫn muội về thăm nhà.
– Hứa rồi nhé, ta muốn gặp Tuyết Nguyệt.
– Ừm ta cũng nghĩ hai người sẽ hợp nhau, không hiểu vì sao.
– Chuyện con gái, huynh mà hiểu mới là vô lý đó!
Linh Nhi bật cười.
Trần Phong cũng bất lực không biết đáp lại thế nào, vô thức đưa tay lên xoa đầu nàng.
Hai người bỗng nhiên rơi vào yên lặng, không ai nói gì.
Một lúc sau thiếu nữ nói khẽ:
– Sau khi vào nội tông, huynh đừng cố tìm cách gặp muội, nhớ tập trung tu luyện.
Ở đó khắc nghiệt hơn ngoại tông rất nhiều.
– Nhưng muội phải hứa với ta một vài chuyện!
– Ừm?
– Đừng quản việc của người khác quá nhiều, sống ích kỷ lên một chút.
– Sẽ cố gắng, huynh yên tâm!
– Đừng thân mật với nam nhân khác quá, muội xinh đẹp như vậy, rất dễ bị người ta để ý!
Trần Phong nói, hơi đỏ mặt.
Linh Nhi hơi ngạc ngạc nhiên nhìn cậu, mắt chớp chớp vài lần rồi mỉm cười:
– Huynh ghen à?
– Ừ… ừm.
Thanh niên mặt ngày càng đỏ hơn, không thể trả lời.
Linh Nhi ngồi vào lòng cậu, khuôn mặt áp vào ngực, cảm nhận trái tim cậu đang đập rộn lên:
– Huynh không cần lo chuyện đó, đời này, kiếp này ta nguyện mãi chỉ yêu mình huynh!
Trần Phong ôm lấy cô gái, hai người đan tay, thanh niên nói:
– Khi