Ba tháng sau.
Đám đông các đệ tử Phong tháp tập trung ở tầng một.
Khuôn mặt họ có đủ loại biểu cảm.
Người mong chờ, háo hức, người chán chường mệt mỏi.
Trên tấm bảng lớn ngày thường dán lượng lớn nhiệm vụ nhận thưởng hiện đang ghi một thông báo quan trọng: “Một tháng sau sẽ diễn ra Cửu Đại Tháp chiến”.
Đây là một trận thi đấu trong nội tông diễn ra ba năm một lần, mỗi tháp sẽ cử ra mười đại diện tham dự, tuy nhiên Thủ Lĩnh, Tư Hình và Chấp Sự đều không được chọn mà phải là các đệ tử thông thường.
Đối với Phong tháp, việc này chẳng khác nào án tử, bởi ngoại trừ những người kia, bọn họ căn bản không có ai thực lực đủ cao.
Vì vậy mà nhiều năm rồi họ không thoát khỏi vị trí bét bảng.
Đây là nỗi nhục bao năm chưa thể rửa sạch!
Ở vị trí trung tâm, Dương Tuấn ba người nhìn các sư huynh đệ.
Họ hi vọng năm nay có một nhân tố nào đó làm nên sự khác biệt.
– Hình như thiếu mất một người!
Vũ Hoa lên tiếng.
Mọi người nghe vậy thì ngó quanh quất:
– Nhìn đủ mà, thiếu ai đâu?
– Trần Phong không có ở đây.
– Tên tân sinh đó sao?
– Ừ, nghe nói hắn tập trung luyện tập lắm.
…
Huynh đệ Phong tháp xôn xao bàn tán.
Dương Tuấn cười nhạt, anh cũng biết chuyện thanh niên kia là cuồng nhân tu luyện.
Có thể nói, nếu không có công việc gì liên quan, cậu ta sẽ chỉ cắm đầu tu luyện, chẳng bao giờ giao lưu với mọi người.
Vì vậy mà dù đã gia nhập hơn nửa năm nhưng vẫn còn rất nhiều các đệ tử cũ không biết mặt cậu ấy.
Cột ma thuật mở ra, mọi người cùng lúc quay lại nhìn.
Thanh niên thấy mình bị chú ý như vậy thì giật mình:
– Xin lỗi, ta làm gì sai sao?
– Không có gì, đệ lại đây đi, mọi người đang bàn việc.
Trần Phong gia nhập với các huynh đệ, có hơi khó hiểu một chút.
Sơn Đạt giới thiệu lại về Cửu Đại Tháp chiến.
Sau đó Dương Tuấn tiếp lời:
– Theo quy định tháp chiến, chúng ta sẽ cần chọn ra mười thành viên.
Việc này trước nhất sẽ là tự nguyện, những ai muốn tham dự mời bước lên phía trước!
Anh vừa dứt lời, hầu hết mọi người đều lui lại, chỉ có mười người đứng nguyên tại chỗ, trong đó có ba thất tinh và bảy lục tinh pháp tông.
Vũ Hoa thở dài, đây chính là mười người tham gia lần trước, chỉ là thực lực họ đã tinh tiến một chút.
Nàng hỏi:
– Còn ai muốn đăng ký nữa không?
Đám đông lắc đầu, mười người kia chính là mạnh nhất trong bọn họ rồi, làm gì còn ai đủ sức nữa đâu.
Tuy nhiên, đúng lúc đó một cánh tay giơ lên.
Mọi người quay ra nhìn, hóa ra là Trần Phong đã nhập hội.
– Trần Phong, đệ muốn tham gia hả?
– Ừm, có lẽ ta muốn thử sức một chút!
Thanh niên hoàn toàn bình tĩnh bước lên phía trước.
Tháp chiến này là một cơ hội rất tốt để đề thăng thực lực khi mà dù cho đầy rẫy các nguy hiểm, đồng thời nó cũng ngập tràn các cơ duyên, cậu không muốn bỏ phí.
Một thành viên lục tinh pháp tông bước ra nhìn cậu, tuy không có ác ý nhưng trông anh ta có hơi chút khó chịu.
– Ta là Trúc Anh.
Nếu Trần Phong đệ đã có ý định như vậy, ta cũng không muốn làm khó.
Tỷ thí với ta một trận, nếu đệ thắng, vị trí của ta là của đệ!
– Xin thỉnh giáo!
Trần Phong chắp tay.
Trúc Anh gật đầu, vận pháp lực lên cực hạn, dự định kết thúc ngay trong một đòn cho bớt phiền phức.
Đối với anh, tân sinh kia không có làm sai, nhưng anh không muốn nhiệt huyết ấy bị dập tắt quá sớm.
Thanh niên trước mặt được xem là đệ tử thiên phú tốt nhất của bọn họ nhiều năm qua, tuy anh chưa được chứng kiến tận mắt nhưng cũng là tin một phần.
Phong tháp đã quá lâu không có nhân tài rồi, không nên để phí phạm.
Trúc Anh nắm chặt tay, thanh liễu kiếm vừa xuất hiện, anh lập tức đâm tới:
– Linh Luân Kiếm Pháp: Phong Khiếu!
Kiếm ảnh sắc bén lao thẳng tới đối phương.
Áp lực từ lục tinh pháp tông không phải là nhỏ, không gian chung quanh lập tức xuất hiện những dao động mãnh liệt.
Dư lực cùng tốc độ hùng hồn khiến cho không ít đệ tử toát mồ hôi lạnh, bọn họ căn bản không có khả năng tiếp được chiêu này.
Trần Phong mỉm cười, đưa tay ra đỡ.
Mũi kiếm đâm trực diện vào lòng bàn tay cậu rồi dừng lại.
Âm thanh vang lên không khác nào tiếng kim loại va chạm với nhau.
Toàn bộ uy áp của Trúc Anh dồn hết vào một chưởng kia.
Lực lượng đột ngột va chạm như vậy khiến y phục của thanh niên cao lớn bay lật phật, đồng thời chân phải hơi lùi lại một chút.
Tuy nhiên đó cũng là tất cả, cậu hoàn toàn tiếp được một chiêu này mà không chút nào khó khăn.
Đám đông trợn mắt há mồm, nhiều người lần đầu chứng kiến thực lực của cậu liền gật đầu tán thưởng còn những người khác thì trong lòng dâng lên hi vọng về thanh niên này.
Trúc Anh cũng bị một màn kia làm cho kinh hãi.
Chiêu vừa rồi là một trong những pháp kỹ mạnh nhất của anh, vậy mà chỉ đẩy lui được cậu một chút, còn không gây cho Trần Phong chút nguy hiểm nào.
Trận này căn bản anh thua ngay từ khi bắt đầu rồi!
– Đa tạ đã nhường!
Trần Phong thu tay về, mỉm cười nói.
Thực lực Trúc Anh không tồi, chỉ là thân thể cậu mạnh mẽ hơn anh ta tưởng mà thôi.
Đội Chấp Sự cũng khá hài lòng với biểu hiện của cậu.
Đúng như họ tin tưởng, năm nay nhất định sẽ có một nhân tố có thể tạo nên khác biệt!
– Vậy Trần Phong đệ sẽ thay thế Trúc Anh tham gia tháp chiến.
Mọi người có ý kiến gì không?
Dương Tuấn nhìn các sư huynh đệ, hỏi.
Mọi người đều lắc đầu, thực lực mà Trần Phong biểu hiện ra rất thuyết phục, thậm chí có phần nhỉnh hơn cả một nửa các thành viên tham gia còn lại.
Để cậu đại diện Phong tháp là hoàn toàn hợp lý!
– Được rồi! Mọi người giải tán!
Vũ Hoa vỗ tay nói.
Các đệ tử nhanh chóng rời đi, chỉ còn các thành viên tham gia Cửu Đại Tháp chiến ở lại.
Sơn Đạt nói với họ:
– Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm năm người.
Lục tinh pháp tông sẽ chia đều hai bên.
Một nhóm có hai thất tinh, người còn lại sẽ cùng Trần Phong vào nhóm thứ hai.
Mọi người tự chọn nhóm cho mình đi.
Các thành viên bắt đầu di chuyển.
Thanh niên hơi khó khăn, hậu quả của việc ít giao lưu với mọi người chính là bây giờ cậu ở đây không quen biết bất cứ ai.
Huynh đệ Phong tháp, vì hoàn cảnh chung nên thân thiết hơn so với các tháp còn lại.
Do đó, mọi người đều là rất muốn tạo điều kiện cho người khác, cùng nhau mạnh lên.
Tuy nhiên, trước mặt bọn họ là Tháp chiến, một sự kiện mà khả năng phối hợp giữa các thành viên trong nhóm là vô cùng quan trọng.
Trần Phong tuy có thực lực bỏ xa tu vi pháp lực của mình nhưng mọi người lại chưa quen làm việc với cậu, vì vậy việc cùng nhóm với tân sinh này là một điều họ khá đắn đo.
Bỗng một người tiến tới cạnh Trần Phong, tỏ vẻ muốn lập nhóm với cậu, hóa ra là Ngô Hân.
Thanh niên cảm xúc có chút phức tạp nhìn anh ta, hỏi:
– Huynh không ngại sao?
– Không hẳn.
Ta tin đệ có thể phối hợp với mọi người rất tốt, chỉ là chưa có thời gian làm quen thôi.
Ta có kinh nghiệm về việc này rồi.
Anh nói, giọng hoàn toàn thật lòng, không có chút nào nghệ thuật, giả dối.
Trần Phong mỉm cười bắt tay với anh.
Các lục tinh pháp tông có Ngô Hân dẫn đầu cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Nhưng điều đó cũng chỉ đúng một phần, bọn họ thừa biết, trong ba thất tinh ở đây, anh ta là người mạnh nhất, xếp như vậy mới cân bằng tu vi pháp lực hai nhóm.
Dương Tuấn đợi mọi người chia xong nhóm thì lên danh sách, sau đó cùng Vũ Hoa và Sơn Đạt rời đi, làm công việc của Chấp Sự.
Các thành viên tham gia Tháp chiến chào hỏi, động viên nhau một chút rồi tách làm hai nhóm.
Thời gian còn lại chỉ là một tháng, bọn họ cần