Cả đội lập tức tiến sâu vào khu vực núi đá, tìm kiếm bảo tàng.
Chừng nửa giờ sau, mọi người tập trung về vị trí của Ngô Hân, người phát ra tín hiệu liên lạc.
- Có chuyện gì vậy?
Trương Linh nhìn đội trưởng, hỏi.
Anh gật đầu:
- Ta tìm thấy một khu vực tài nguyên.
- Nó ở đâu?
- Cách đây không xa lắm\, ta có kiểm tra một chút.
Đó là một tòa Phong điện chúc phúc.
Lần này chúng ta thực sự khá may mắn\, nhiều năm qua\, cả hai đội từ Phong tháp đều bị loại trước khi có thể thu thập hay luyện hóa bất cứ tài nguyên nào.
- Nơi này có lợi ích gì?
Trần Phong hỏi, cậu đối với Tháp chiến vẫn còn nhiều điều chưa biết.
Mã Vân nói:
- Trong Thiên Huyền giới này có vô số các điện chúc phúc rải rác khắp nơi.
Mỗi điện có khả năng tăng phúc rất mạnh cho các hệ nguyên tố\, là mục tiêu mà tất cả mọi người hướng tới khi tham gia Tháp chiến.
Có ba cấp độ lần lượt sơ\, trung\, cao tương đương với sức mạnh mỗi điện.
Ngô Hân tiếp lời:
- Phong điện mà ta tìm thấy là một điện sơ cấp\, thủ hộ của nó chỉ có mười lục tinh pháp tông khôi lỗi\, xử lý đương nhiên không quá khó khăn đối với thực lực của chúng ta hiện tại.
Tuy nhiên nó cũng khá phiền phức bởi trong lúc hành sự\, rất có thể chúng ta sẽ trở thành miếng mồi ngon cho các đội khác\, mà đặc biệt là đám người Hỏa tháp.
- Vậy chúng ta nên làm gì?
Lưu Hồng hỏi.
Vị đội trưởng suy tính một chút, tuy nói không mạo hiểm thì không bao giờ có được phần thưởng xứng đáng, nhưng làm việc cũng không thể không đề phòng.
Sau khi lưỡng lự một hồi, anh nhìn đồng đội:
- Chúng ta sẽ đến đó!
Cả đội di chuyển một đoạn thì giảm tốc độ.
Bọn họ núp sau một ngọn đồi nhỏ, quan sát động tĩnh bên dưới.
Trước cửa dẫn vào bảo tàng lúc này không có ai, tuy nhiên địa hình nơi đây lại khá hiểm trở, có thể dễ dàng đặt bẫy phục kích.
Trần Phong linh hồn lực lượng tỏa ra, dò xét không gian xung quanh.
Các thành viên trong đội tuy tu vi pháp lực cao hơn cậu nhưng về phương diện linh hồn đều chỉ là Phàm cảnh, vì vậy việc này chỉ có cậu làm mới có thể đảm bảo tối ưu.
Thanh niên cau mày tập trung.
Một phần khá rộng trước cửa vào lúc này được bao phủ bởi vài tầng pháp lực kỳ lạ.
Cậu cảm nhận được thứ này tương tự như dao động của pháp trận.
- Các điện chúc phúc có được bảo vệ bởi pháp trận không?
Cậu hỏi cả đội.
Thấy Ngô Hân lắc đầu, cậu thở hắt ra một hơi.
Đồng đội nhìn vậy cũng đều hiểu, nhất định có kẻ đang đặt bẫy bọn họ.
Trương Linh nhíu mày:
- Có xác định được là ai không?
- Chờ chút!
Cậu nói, thay đổi phương hướng dò xét.
Ở đỉnh núi đối diện, có hai bóng người đang ngồi xếp bằng, họ đều mặc trang phục xích sắc đặc trưng.
- Là Hỏa tháp.
Trần Phong nói.
Ngô Hân nhắm mắt lại, mấy chục năm trôi qua, lần nào cũng là đám người này ngăn họ chạm đến Phong điện, chẳng lẽ cứ chịu thua mãi như vậy?
- Thực lực chúng thế nào?
Lưu Hồng hỏi, trong lòng hoàn toàn không cam.
Nàng năm năm trước cũng là bị bọn chúng đuổi đánh ra khỏi Thiên Huyền giới.
Thanh niên cảm nhận một chút:
- Một tên bát tinh\, một tên thất tinh pháp tông.
Ba cô gái thở hắt ra.
Thực lực như vậy làm sao họ có thể đối đầu đây? Thanh niên nhìn họ, suy tính một chút, rồi nói:
- Chúng ta có thể làm được!
Mọi người nhìn cậu, đều là hơi khó tin:
- Làm thế nào?
Mã Vân hỏi.
Nàng đương nhiên rất mong đợi việc đó, tuy nhiên nàng cũng không phải người lạc quan, ngược lại còn rất thực tế.
Thực lực họ rõ ràng thấp hơn đối phương quá nhiều, nàng không biết có thể dùng cách gì để đối đầu được với bọn chúng.
- Ta sẽ cản hai tên Hỏa tháp\, câu kéo thời gian\, trong lúc đó mọi người tiến vào Phong điện hạ gục khôi lỗi.
Xong xuôi đâu đấy thì họp quân đánh bại hai tên kia.
Trần Phong nói.
Ngô Hân nhìn cậu, nửa tin nửa ngờ:
- Đệ bảo mình đệ cản cả hai tên?
Thanh niên gật đầu xác nhận, ánh mắt vững vàng không chút dao động.
Cả đội do dự, không ai lên tiếng, kế sách này quá mạo hiểm, tu vi pháp lực Trần Phong thua xa đối thủ đến ngũ tinh, điều này đối với phần lớn pháp sư chẳng khác nào người si nói mộng.
- Đệ nắm chắc mấy phần?
Vị đội trưởng hỏi, trong lòng cũng đã bắt đầu hi vọng vào đồng đội.
Trần Phong nhìn anh:
- Khoảng năm\, sáu phần\, nhưng cần chuẩn bị một chút.
Ngô Hân hít thở sâu một hơi, sau đó gật đầu với toàn đội:
- Làm thôi!
Trần Phong đi đường vòng sang ngọn núi đối diện, tiến tới vị trí của hai tên Hỏa tháp.
Bọn chúng bày trận giăng bẫy nhưng lại quá xem thường Phong tháp bọn họ, không thèm tính đến chuyện phòng thủ bản thân.
Pháp trận trong khi thi triển, người khiển trận phải hoàn toàn tập trung, chỉ thất thần một chút, pháp trận sẽ lập tức biến mất.
Thanh niên vận pháp lực lên hai tay.
Song quyền nắm chặt, dùng tốc độ mạnh nhất, phóng tới như một tia chớp:
- TINH THẦN VẪN DIỆT!
Cậu gầm lên, uy áp khổng lồ đánh tới.
Hỏa tháp hai tên kia lập tức giật mình, vội vàng ngưng tụ pháp lực cùng linh hồn lực phòng thủ.
Tiếng nổ kinh thiên vang vọng khắp dãy núi.
Ngô Hân bốn người nhân cơ hội tiến thẳng vào điện chúc phúc.
Trên đỉnh núi, pha giao tranh đầu tiên đã dừng lại.
Hai tên từ Hỏa tháp đã nhận ra thực lực kẻ phá đám bọn chúng.
- Chỉ là một tên nhóc tam tinh pháp tông sao?
- Linh hồn lại là Linh cảnh sơ kỳ?
Bọn chúng nhìn nhau, có chút tức cười.
Tuy linh hồn cảnh giới có thể bằng nhau, nhưng tu vi pháp lực lại thua kém quá xa.
Vừa rồi là do bọn chúng bất ngờ nên mới có thể tạo thành tình huống như vậy.
Nếu như đánh hết sức bọn chúng chẳng có chỗ nào thất thế.
- Hai ngươi không nhận ra ta sao?
Trần Phong cười hỏi.
Tên bát tinh nhướn mày:
- Ta nào có quen hạng ruồi muỗi?
- Vậy hóa ra Hồng Hoàng của Hỏa tháp đại danh đỉnh đỉnh không bằng một con ruồi rồi!
Hai tên kia nghe vậy lập tức nhíu mày, tên thất tinh hỏi:
- Không lẽ ngươi chính là tiểu tử đó?
- Ai biết? Ngươi đoán thử xem!
Thanh niên nghiêng đầu, giả ngốc.
Đối phương nheo mắt, hàn ý bắt đầu xuất hiện, nhưng vẫn không quên nhắc nhở nhau.
- Có thể hắn chỉ là nghi binh\, còn những tên còn lại đã tiến vào Phong điện\, huynh đi kiểm tra xem!
- Được!
Trần Phong dang tay ra, pháp lực thiên địa xung quanh cuộn trào thành từng làn sóng cực kỳ mạnh mẽ, lập tức trấn áp hai tên kia.
- Đi? Ai cho?
Cậu trầm giọng nói.
Quả không hổ là những kẻ có kinh nghiệm, nháy mắt đã nhìn ra kế hoạch cùng vai trò của cậu, tuy nhiên chúng không được phép thoát khỏi đây.
Hai tên kia tỏ ra khá kinh ngạc, chúng không nghĩ tới thanh niên trước mặt lại có thể tạo thành dao động pháp lực mạnh mẽ đến như vậy.
Không đúng!
Tên bát tinh bắt đầu nhận ra.
Thứ đang bao trùm lấy không gian chung quanh bọn chúng vừa là pháp lực nhưng lại vừa không phải là pháp lực, vừa là linh hồn lực nhưng cũng đồng thời không phải là linh hồn lực.
Tên này rốt cuộc đã làm gì?
Hai tên Hỏa tháp bắt đầu có chút bất an trong lòng, ánh mắt nhìn Trần Phong lúc này đã có vài phần kiêng nể.
Thanh niên hoàn tất công đoạn dung hợp linh pháp lực, vừa làm vừa nói chuyện quả nhiên không dễ, mất nhiều thời gian hơn cậu tưởng một chút.
Hai tay biến hóa ấn pháp, cậu gầm lên:
- PHONG XÍCH DIỆT HỒN TRẬN!
Gió lốc cuồn cuộn liên miên, tạo thành cơn bão năng lượng cực kỳ kinh hoàng.
Hai tên Hỏa tháp sững người không biết đối phó ra làm sao.
Loại lực lượng lạ lẫm này chúng chưa từng cảm giác qua, hoàn toàn không có kinh nghiệm hóa giải, chỉ biết ngây ngốc nhìn trận pháp đang dần dần thành hình.
Một sợi xích xuất hiện trước mặt chúng.
Nó nhỏ như xích thông thường nhưng hình thù kỳ quái như thể được kết lại từ vô số luồng khí đan xen, dài đến hàng trăm, hàng ngàn mắt.
- Đi!
Trần Phong nói, tức thì phong xích phóng tới, trói chặt hai tên kia trong nháy mắt.
Bọn chúng chỉ kịp tạo một lớp pháp lực phòng hộ chung quanh cơ thể.
- Hộc!
Chúng kêu đau một tiếng.
Linh hồn bọn chúng vừa bị một lực cực mạnh đánh vào, khiến cho thần trí có chút bất ổn.
Cùng lúc đó lớp phòng ngự mỏng manh của bọn chúng đang