Không gian tối đen, kéo dài đến bất tận.
Thời gian vô định, hoàn toàn mất đi mọi cảm giác.
Ý thức thanh niên cứ thế trôi dạt trong cái nơi kỳ dị ấy.
Cậu cố gắng tỉnh táo trở lại, ráng không rơi vào mộng mị mơ hồ.
Ta chết rồi sao?
Trần Phong nghĩ, nhưng tự nhủ và hi vọng không phải.
Lúc đó cậu đã kích hoạt quyển trục cuối cùng, gây ra vụ nổ lôi hệ pháp lực cực mạnh với ý định hạ thủ tên Dị Tộc còn lại, bất quá chính cậu cũng bị cuốn vào nó, không lí nào cậu vẫn còn sống.
Nhưng nếu như vậy thì rốt cuộc cậu đang ở đâu?
Cậu thử cử động cơ thể.
Mọi thứ vẫn bình thường, tuy nhiên cảm giác này giống như khi cậu tu luyện bên trong thể nội, còn nhục thể cậu không rõ đang thế nào.
Đau đầu một hồi không nghĩ ra cái gì, bỗng nhiên không gian chung quanh phát sáng giống như đang dịch chuyển cậu đến một địa điểm khác.
Trước mặt thanh niên lúc này là một cảnh tượng vừa hùng vĩ vừa kinh hoàng.
Vô số thân ảnh mặc áo bào đen với khí tức hùng mạnh đang liên tục tung những pháp kỹ cường hãn vô song ra trấn áp kẻ địch.
Mà đối đầu với họ chính là một đầu khổng lồ Thanh Long.
Thân hình nó dễ đến cả ngàn trượng.
Lớp vảy cứng cáp bao bọc khắp cơ thể lúc này đã vỡ nát gần hết, cùng với đó là máu tươi không ngừng chảy ra.
Những vết thương xuất hiện khắp nơi khiến nó càng trở nên hung tợn hơn do đau đớn.
Mỗi lần nó bắn ra quả cầu pháp lực là lại một đám đông thân ảnh biến thành hư vô, sức tàn phá là vô cùng lớn.
Những chiếc vuốt sắc nhọn phối với đôi cánh khổng lồ tạo thành thế đánh sát thủ rất hiệu quả, một trảo vung ra, hàng chục cường giả rơi rụng.
Tuy nhiên chuyện gì đến cũng phải đến, cuối cùng Thanh Long cũng chạm tới giới hạn.
Nó không bay nổi nữa, rơi thẳng từ độ cao vạn trượng xuống mặt đất mà không thể chống cự.
Đám người kia không bỏ lỡ cơ hội, đuổi cùng giết tận bằng những sát chiêu hùng mạnh nhất.
Thanh Long đau đớn đến cùng cực.
Đôi mắt nó mờ dần đi trong nỗ lực cuối cùng, đem toàn bộ pháp lực trong cơ thể tự bạo, kéo theo càng nhiều thân ảnh chung quanh càng tốt.
Vụ nổ cực kỳ khủng khiếp khiến toàn bộ khu vực xung quanh bị hủy diệt hoàn toàn, không những thế còn gây ra không gian đứt gãy, khiến điểm truyền tống bị phong bế tuyệt đối.
Đến đây, khung cảnh kết thúc, vạn vật lần nữa trở về với hắc ám vô tận, hoàn toàn không có thứ gì khác.
Trần Phong cau mày suy nghĩ.
Dựa vào vẻ bề ngoài, cậu đoán đó là trận chiến của Dị Tộc và một Thần thú nào đó của Pháp Linh lục địa.
Nhìn thấy những hình ảnh như vậy, cảm xúc của cậu với Dị Tộc càng căm hờn hơn ngàn lần.
- Ta đã đợi ngươi từ rất lâu!
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Cậu giật mình tìm kiếm nhưng không thể nào trông thấy bất cứ thân ảnh nào.
- Người là ai?
Thanh niên hỏi, trong lòng có chút hoang mang.
Một thoáng sau, chủ nhân của giọng nói kia từ tốn đáp lại:
- Ta là thủ vệ giả canh giữ điểm truyền tống phía Đông Thiên Huyền giới.
Vạn năm trước\, ta bị lũ Dị Tộc bí ẩn sát hại.
- Nói như vậy\, có phải người là Thanh Long ban nãy?
- Đúng vậy\, đó là những giây phút cuối đời của ta.
Ta nay chỉ còn là một tia tàn hồn còn bám víu lấy thế gian\, một ý niệm chưa muốn bước tới cõi vĩnh hằng.
Trần Phong cảm khái.
Trận chiến đó Thanh Long đã chiến đấu hết sức anh dũng, không chỉ vì niềm kiêu hãnh bản thân, mà còn vì bảo vệ một phương thế giới này.
- Khi ấy ta tự bạo đã cố gắng dẫn động một chút thần hồn vào bên trong không gian truyền tống này.
Chỉ tại nơi đây\, ta mới có thể tồn tại để chờ một pháp sư Chư Tộc xuất hiện.
Bất quá vạn năm qua Dị Tộc cho người canh giữ điểm truyền tống tại khắp nơi bên trong Thiên Huyền giới\, khiến cho không ít thiên tài trẻ tuổi phải bỏ mạng.
Chứng kiến những khoảnh khắc ấy ta giận mình bất lực không thể nào trợ giúp.
Thanh Long nói, giọng không giấu được phẫn uất.
- Nhưng cuối cùng ông trời không phụ lòng người.
Ngươi dù đã gặp vô vàn khó khăn nhưng cũng đã vượt qua được hai tên Dị Tộc canh giữ.
- Nói vậy nghĩa là ta vẫn còn sống?
- Đúng vậy! Lúc đó tên kia gần vụ nổ hơn ngươi\, ngay khi hắn bị tác động ta đã dịch chuyển cơ thể ngươi vào không gian truyền tống này.
Vì vậy tuy bị hủy hoại rất nhiều nhưng ngươi vẫn còn sống.
Thở ra một hơi dài, thanh niên mỉm cười.
Như vậy tình hình có chút sáng sủa hơn với cậu, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
- Bây giờ ta phải làm gì?
Cậu hỏi.
Thanh Long lập tức trả lời:
- Ta sẽ trao cho ngươi một cơ hội.
Nếu ngươi hứa với ta một chuyện\, ta không những có thể giúp ngươi hồi phục cơ thể mà còn giúp ngươi đề thăng thực lực đến không tưởng.
- Người nói đi!
- Hứa với ta\, ngươi sẽ dùng sức mạnh của mình để bảo vệ bình yên cho phiến lục địa này!
Trần Phong hơi ngạc nhiên, trong lòng cậu đó là một chuyện vô cùng bình thường:
- Đó không phải là điều đương nhiên sao?
Thanh Long hơi yên lặng một chút rồi đáp:
- Sức mạnh ngươi nắm giữ càng cường đại\, trách nhiệm của bản thân ngươi càng to lớn.
Đạo lý này các pháp sư đều biết\, nhưng những người không làm được thì lại vô số.
Ngươi còn trẻ\, chưa đủ trải nghiệm đừng suy nghĩ đơn giản như vậy.
Những cám dỗ trên thế giới này không thể nào kể xiết\, thậm chí có những lúc ngươi sẽ phải đưa ra lựa chọn hết sức đớn đau\, vì tình hoặc vì nghĩa\, ngươi không thể nào biết trước.
Lần này thanh niên hoàn toàn không thể đáp.
Những thứ mà cậu chọn trước giờ đều hết sức đơn giản, bởi người thân hay bằng hữu của cậu đều là vì nghĩa mà làm.
Nhưng nếu sau này rơi vào tình huống như vậy, cậu thực không biết phải lựa chọn ra sao.
- Thứ lỗi\, ta không thể đảm bảo được sẽ không bao giờ để tình cảm lấn át lí trí! Tuy nhiên ta xin thề\, chừng nào Trần Phong ta còn sống\, nhất định ta sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ toàn cõi Pháp Linh lục địa\, không để bất cứ thế lực nào xâm phạm đến sinh linh bách tính.
Thanh niên nói.
Không phải cậu sợ mọi người xung quanh cậu không hướng về chính nghĩa.
Cái cậu sợ chính là bản thân cậu không thể kìm chế được cảm xúc và những nghịch cảnh mà cậu sẽ gặp phải trên con đường của mình.
Nhưng cậu cũng khắc sâu vào Pháp Mệnh của mình, sẽ mãi mãi theo đuổi công lý, bảo vệ tất cả mọi người trước bè lũ xâm lăng và thù hận, hắc ám.
Thanh Long trầm mặc không nói.
Thực ra ngay từ khi Trần Phong còn mê man bất tỉnh, nó đã quan sát cuộc đời cậu từ khi lọt lòng cho đến giờ.
Người thanh niên này không phải hoàn hảo, vì suy cho cùng chẳng có ai trên đời này như thế.
Nhưng theo thời gian cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều và cho dù là lúc nào, trái tim cậu ta cũng hướng về chính nghĩa.
Thanh Long biết Phong Thần Văn đã