Trần Phong mỉm cười trước câu trả lời của đội trưởng Lôi Tháp, vậy là Phong tháp sẽ bài danh đệ tứ, bất luận những diễn biến tiếp theo.
Trong lòng trút được mọi lo lắng, cậu xoay xoay vai phải một chút.
Vừa rồi tại phút cuối cùng, ngoài Phong Hành cậu còn dùng thêm một thứ bí mật nữa: Sức mạnh hàn băng.
Ngay trước thời điểm lưỡi dao sấm chớp của Lôi Chiến chạm vào cơ thể, cậu đã tạo ra một lớp màn băng tuyết xen giữa hai bên.
Thứ này chỉ vừa đủ để làm chút vật cản, giảm đi sát thương từ lôi hệ ma pháp.
Vì vậy mà cậu phải rất cẩn thận để điều khiển băng hệ pháp lực, thứ cậu chưa từng làm trong đời.
Thật may là không ai nhận ra, cho dù là người đang tấn công như Lôi Chiến, nếu khả năng điều khiển băng hệ của cậu lộ ra nhất định sẽ kéo đến vô số phiền toái không đáng có.
Ngô Hân cùng Kim Đạt và các thành viên Thủy tháp tiến tới hỏi thăm cậu một chút.
Trong mắt họ bây giờ cậu chẳng khác nào thần tượng vậy.
Đã rất nhiều năm các đệ tử của Tam Huyền Tháp không thể bị đụng đến, nay Trần Phong đạt được chiến tích thế này cũng gọi là làm nên lịch sử.
Hàn huyên thêm một chút, thấy tại các mặt sân còn lại của Thiên Huyền điện các trận chiến đã bắt đầu diễn ra, Hải Kỳ cười nói:
– Chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi, trận chiến kia căn bản ngoài khả năng của chúng ta!
Trần Phong cũng quan sát các đệ tử Tam Huyền Tháp một chút.
Pháp kỹ mà bọn họ sử dụng bất kể là người nào đẳng cấp cũng đã là Địa giai trung cấp, cái này uy lực chính là hơn xa lục tháp còn lại.
Ngô Hân và Kim Đạt được xem là hai đệ tử mạnh nhất dưới cao tầng của Phong, Kim nhị tháp, nhưng đa phần vẫn xuất ra huyền giai cao cấp pháp kỹ.
Còn về Địa giai cấp độ đối với bọn họ chính là những sát chiêu mạnh nhất, không phải thứ có thể tùy tiện đem ra trao đổi chiêu thức như các thành viên Tam Huyền Tháp.
Kim Đạt nhìn thấy các màn giao thủ đó thì cười nhạt.
Để đạt đến như họ anh còn phải đi một chặng đường dài lắm.
Anh chắp tay với mọi người:
– Vậy ta xin phép rời đi trước, hẹn ngày tái ngộ!
– Hẹn ngày tái ngộ!
Trần Phong mấy người cùng nói, chắp tay đáp lại.
Vị đội trưởng Kim tháp gật đầu, sau đó lấy miếng thạch phù ra bóp nát.
Văn tự cổ xưa cùng ánh sáng trắng bao bọc lấy cơ thể anh, dịch chuyển ra khỏi Thiên Huyền giới.
Tiếp bước Kim Đạt, Ngô Hân cũng lựa chọn rời đi, sau đó lần lượt là các thành viên Thủy tháp.
Thanh niên Phong tháp hướng về Thiên Huyền điện cao lớn mà trong lòng có cảm giác khó chịu.
Trước khi biến mất hoàn toàn, Thanh Long nói nếu sau này có thời gian nên đến hai địa điểm kiểm tra.
Một là điểm truyền tống phía Bắc và hai chính là Thiên Huyền điện trước mặt cậu.
Theo lời Thanh Long, cuộc chiến năm xưa Dị Tộc đã xâm nhập được vào Thiên Huyền giới này và các thủ hộ đã chiến đấu cực khổ chống lại, trong đó người có cảm giác rằng trận chiến tại hai địa điểm trên kéo dài dai dẳng cho đến ngày hôm nay.
Cậu muốn tiến vào bên trong Thiên Huyền điện ngay bây giờ xem xét một chút, bất quá quy định Tháp chiến không cho phép điều đó.
Nghe nói có một kết giới cực mạnh ngay tại cổng vào, cho dù là cả các Pháp Thánh cường giả cũng không thể nào vượt qua được nó.
Vậy nên cổ điện này chỉ có thể được tham quan vào các kỳ Vương Giả chiến, khi kết giới yếu đi.
Lắc đầu tiếc nuối, Trần Phong không có cách nào, đành trở về tu luyện thêm rồi hai năm sau trở lại, thực hiện lời hứa với Thanh Long.
Trong lòng quyết định như vậy, cậu lấy thạch phù ra bóp nát, rời khỏi Thiên Huyền giới.
Sau khi trở về, Phong tháp tổ chức ăn mừng cực kỳ long trọng.
Sau nhiều năm mòn mỏi, cuối cùng họ không chỉ thoát khỏi danh hiệu phế tháp mà còn trực tiếp leo lên vị trí thứ tư trong Tháp chiến.
Họ không bận tâm ba vị trí đứng đầu như nào, với họ kết cục này là quá viên mãn rồi.
Phần thưởng năm ngàn khỏa Hoàng Trúc Cơ đan được các Chấp Sự đem về vào giữa bữa tiệc khiến mọi người càng thêm hân hoan, vui vẻ.
Đúng như tên gọi, khác với Trúc Cơ đan có màu đen thông thường, Hoàng Trúc Cơ đan này bên ngoài được phủ bởi lớp dược liệu màu vàng đặc trưng, mà công hiệu của nó cũng là cao hơn loại thường gấp mười lần.
Trần Phong đương nhiên trở thành đại công thần, được mọi người đặc biệt quan tâm chúc mừng.
Lượng đan dược phần thưởng cậu được những một phần tư, một nửa là của bốn người Ngô Hân, còn lại chia đều cho các huynh đệ trong tháp.
Với việc này cậu cũng không có ý định từ chối.
Chỉ hai tháng tiến vào Thiên Huyền giới nhưng pháp lực cậu lại tinh tiến tận năm tinh, tốc độ này là quá nhanh, hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến căn cơ, nếu không sớm ổn định lại, nhất định sẽ có hậu quả không tốt.
Đến gần cuối bữa tiệc, cậu lẻn ra ngoài, tìm chút không gian yên tĩnh mà nghĩ ngợi vẩn vơ.
Trong vô thức, thanh niên tiến vào khu rừng già vắng lặng.
Những cơn gió đêm thoang thoảng, se lạnh, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, đem lại cảm giác khoan khoái, nhưng không đủ để cuốn đi những ưu tư của cậu.
Từ ngày rời nhà đến giờ đã là hơn ba năm.
Không biết mọi người ra sao, Tuyết Nguyệt liệu có ổn hay không.
Trần Phong cúi xuống, siết tay lại.
Với thực lực hiện giờ của cậu, hẳn là chỉ cần chút thời gian nữa thôi sẽ có thể ngang ngửa với gia gia.
Tuy nhiên để bảo vệ Tuyết Nguyệt và thậm chí là thay đổi thế giới này, thì xa xa vẫn là chưa đủ.
Cậu thở ra một hơi thật dài, ngẩng lên nhìn trăng.
– Tuyết Nguyệt, nhất định ta sẽ làm được…
Tâm tư cậu lại thêm lần nữa dao động, trong lòng cùng lúc quặn thắt lại.
Đã gần một năm kể từ ngày xa Linh Nhi, hi vọng phong ấn vẫn ổn định, nếu như nàng đột phá trong thời gian cậu đang ở trong Thiên Huyền giới vừa rồi, cậu sẽ không thể nào không cảm thấy tội lỗi.
Trong lòng lo lắng không nguôi, thanh niên xác định lại phương hướng rồi tiến thẳng tới Thủy tháp.
Di chuyển nửa canh giờ, cậu đột ngột giảm tốc độ lại rồi nấp đi.
Một thoáng sau, một thân hình xuất hiện chính xác tại vị trí của cậu vừa nãy.
Nữ nhân sao?
Trần Phong nhíu mày quan sát nàng ta.
Dưới ánh trăng, dung nhan nữ tử được che sau tấm voan mỏng.
Cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt ấy, nhưng có thể dám khẳng định đây là một tuyệt sắc giai nhân.
Mái tóc đen búi cánh phượng, suôn mượt, dài đến ngang hông.
Bộ ng.ực đầy đặn cùng vòng eo tinh tế đầy mê hoặc.
Tuy nhiên, nàng cũng không để cậu có thời gian mà đánh giá vẻ bề ngoài ấy, dừng lại chưa lâu, nàng cất tiếng:
– Xuất hiện đi, ta biết ngươi ở đó!
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn toát ra uy nghiêm khiến người ta phải khiếp sợ.
Thanh niên cũng không có