Không biết bao lâu trôi qua, trong bóng đêm vô tận vẫn tồn tại hai nhân ảnh ngồi xếp bằng.
Dao động pháp lực tỏa ra từ họ theo thời gian trở nên ngày càng cường hãn.
Cơn lốc hùng hồn bao quanh hai người chậm rãi yếu đi thành những luồng khí lưu nho nhỏ, cuối cùng trở về bên trong bản nguyên pháp lực, lấp đầy chỗ trống bên trong nó.
Ngô Hân trở lại từ trạng thái tu luyện, thở ra một hơi dài.
Trong lòng anh coi như trút được gánh nặng, cả hai đều đã bình phục hoàn toàn thương thế, khôi phục trạng thái đỉnh phong, sẵn sàng cho thử thách kế tiếp.
– Cảm ơn huynh!
Trần Phong nói.
Dù biết chắc đây là việc mà Ngô Hân sẽ làm, nhưng đối với cậu vẫn là một cái ơn cứu mạng, cậu không muốn xem nhẹ nó.
– Đừng khách sáo!
Ngô Hân nói.
Quan hệ hai người họ lúc này đã là rất thân thiết, dĩ nhiên anh sẽ chẳng coi đây là ơn nghĩa gì.
Cứ người này gặp nạn thì người kia giúp đỡ, đơn giản vậy thôi.
– Mà đan dược của đệ, đúng là công hiệu thật!
Anh khen.
Biết rằng pháp lực ở thế giới này rất nồng đậm, cùng với đó là khả năng luyện hóa nhanh khủng khiếp của thanh niên kia sẽ giúp tốc độ phục hồi trở nên biế.n thái so với người bình thường.
Tuy nhiên thời điểm đó cậu ta cách cửa tử chỉ một bước chân, nếu như là đan dược tầm thường nhất định không làm được điều gì.
Đằng này chỉ cần dùng năm khỏa liền có thể ngưng toàn bộ tổn thương, bắt đầu quá trình điều trị.
Trần Phong cười.
Toàn bộ gốc dược thảo mà cậu kiếm được trước khi gia nhập Thiên Huyền tông nhờ có bàn tay của Đan Hà đã trở thành những đan dược tuyệt vời.
Tuy nhiên, chỉ mới hơn một năm trôi qua mà lọ thuốc trị thương của cậu giờ đây coi như đã dùng hết một phần lớn, điều này khiến cậu có chút nuối tiếc vẩn vơ.
Dĩ nhiên cậu dùng chúng đều là những lúc cần thiết, nhưng cái này hao phí quả là lớn thật.
– Tiếp tục thôi nhỉ?
Ngô Hân nói.
Hai người đứng dậy rồi bước ra cánh cửa dẫn đến thử thách tiếp theo.
Lớp màn chắn năng lượng có vẻ đã hoàn toàn biến mất trong thời gian họ hồi phục.
Lúc này ở đó không hề có vách ngăn nào, ngược lại trống rỗng hoàn toàn, đi qua hiển nhiên không có vấn đề gì.
Trần Phong sử dụng linh hồn lực lượng quan sát phía trước.
Ngay khi cảm nhận được chút ít đầu tiên, cậu lập tức nhíu mày, trong lòng dâng lên một chút dự cảm chẳng lành.
Cái gọi là căn phòng kế tiếp này, thực chất giống như một hang động khổng lồ, mà nơi bọn họ đang đứng là một nhánh hang của nó.
Tất cả như trước vẫn được bao phủ bởi màn đêm vô tận.
Toàn bộ rìa chung quanh trông như đá tảng tự nhiên và chỉ có một con đường duy nhất băng qua hang, thứ chẳng khác nào một cây cầu đá lớn.
Tăng nồng độ linh hồn lực lượng lên, cậu kỹ lưỡng kiểm tra cây cầu.
Độ dày và bền chắc của nó theo cảm nhận của cậu là khá tốt, có thể chịu lực đánh của ngũ tinh pháp tôn thoải mái mà không sao.
Nhưng đây chính là điểm mà cậu thấy bất an nhất, bởi những trận chiến mà bọn họ đã và có thể là sẽ tiếp tục trải qua luôn luôn ở cấp độ pháp tôn, sắp tới e rằng sẽ còn mạnh mẽ hơn nhiều nữa, thật không thể dám chắc nó sẽ còn chịu đựng được lực tác động của trận chiến này.
Khả năng hiện tại của cậu không đủ để kiểm tra được đến tận cùng con đường, vì vậy mà không thể nhìn thấy lối ra khỏi nơi này.
Tầm nhìn linh hồn chỉ vừa đủ để nhận thấy sự tồn tại của tinh cầu thủy tinh phía xa xa, thứ có vẻ như sẽ kích hoạt cạm bẫy, bắt đầu thử thách tiếp theo.
Thanh niên cảm ứng thêm về không gian.
Có vẻ như nơi họ đang đứng sâu hun hút dưới một vực thẳm nào đó, bởi càng lên cao không khí càng thoáng đãng hơi và không có giới hạn nào cả, cứ tiếp tục đến vô tận.
Còn bên dưới, ngược lại, vô cùng âm u, tịch mịch, càng xuống càng gây ra cảm giác khó chịu, linh hồn của cậu dù đã chạm được đến Linh cảnh trung kỳ nhưng vẫn bị ngăn chặn lại, không thể xuống quá sâu.
Cậu đem những thông tin đó truyền lại cho đồng đội.
Cũng như cậu, trong lòng anh vô cùng bất an.
Thế giới bóng đêm này hung hiểm vạn phần, vậy mà bọn họ lại phụ thuộc vào một cây cầu nho nhỏ ở cái không gian đầy rẫy kẻ thù này sao?
Tiếp tục kiểm tra một hồi thấy không còn phương pháp nào khác, hai người thở ra một hơi thật dài, chầm chậm bước lên cây cầu.
Họ di chuyển hết sức từ tốn và cẩn thận, vừa đi vừa căng thẳng dò xét chung quanh.
Tuy nhiên mọi thứ vẫn hết sức ổn định, không có bất cứ biến cố nào xảy ra.
Dù vậy, hai người cũng chẳng ngây thơ mà nghĩ rằng thử thách này sẽ cứ yên ổn như vậy.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Trần Phong cũng đến được vị trí của tinh cầu thủy tinh.
Linh hồn lực lượng của cậu lần đầu tiên đem được toàn bộ khu vực rộng lớn này tái hiện trong tâm trí.
Điểm cuối của cây cầu này cũng là một cửa hang như lối vào trước.
Với việc cây cầu không hề quanh co hay có lối rẽ nào, hai lối đi đối xứng một cách cực kỳ hoàn hảo như thể không phải một hang động tự nhiên mà được hình thành dưới bàn tay của một ai đó.
Đảm bảo không có cạm bẫy phụ nào, cậu chạm vào tinh cầu, bắt đầu thử thách.
Cũng giống như hai lần trước, ánh sáng từ trung tâm từ từ tỏa ra chung quanh.
Ngô Hân căng thẳng chờ đợi.
Song đao pháp lực sẵn sàng trên hai tay, tùy thời xuất chiêu bất cứ lúc nào.
Phành phạch!
Vô số những tiếng vỗ cánh vang lên trên đầu hai người.
Trần Phong lập tức đem linh hồn cảm ứng để rồi ngây người ra một khắc.
Đồng đội bên cạnh thấy cậu như vậy không khỏi khó hiểu.
Chiến đấu cùng nhau đã lâu nhưng đây là lần đầu anh thấy cậu có biểu hiện như vậy.
– Có chuyện gì?
Anh hỏi.
Thanh niên nuốt nước miếng, chậm rãi nói:
– Đám quái vật bay đó… Tất cả đều là… Ngũ tinh pháp tôn!
Ngô Hân nghe xong khuôn mặt đồng dạng cũng cứng ngắc, không nói nên lời.
Chỉ một tứ tinh, thậm chí là tam tinh pháp tôn thôi cũng có thể đánh cho hai người thừa sống thiếu chết.
Vậy mà ở đây không những đẳng cấp là ngũ tinh mà số lượng lại là cả bầy như thế.
– Làm gì đây…
Anh thì thầm, hoàn toàn không có chút khả năng chống cự với cái này thử thách.
Chuyện này thực sự quá hoang đường rồi đi!
Trần Phong nghiến chặt răng.
Trong tất cả các chiêu thức mà cậu biết may ra có một thứ có thể đối phó với tình hình này.
Tuy cũng là có chút cơ hội nhưng là rất thấp.
Toàn thân gồng lên, khắp cơ thể đều là đem pháp lực luân chuyển đến cực hạn.
Hỗn Độn bản nguyên cùng Phong long bên trong thể nội điên cuồng điều tiết.
Luồng năng lượng khổng lồ theo lộ tuyến kinh mạch mà truyền ra ngoài cơ thể, ngưng tụ trên hai bàn tay đang nắm chặt của cậu.
Văn tự cổ xưa trên tay phải phát sáng mạnh mẽ, tỏa ra uy áp hủy diệt khiến cho Ngô Hân cạnh đó lập tức phải lui lại hơn chục bước, đem ánh mắt sợ hãi nhìn cậu.
Đệ rốt cuộc là muốn làm gì…
Anh lo lắng, nếu như Trần Phong có một chiêu thức cực mạnh nào đó có thể giải quyết tình hình, đương nhiên anh rất mừng.
Nhưng nếu như đây là cậu muốn tự bạo để tiêu diệt đám quái vật thì đó là một quyết định anh không bao giờ có thể chấp nhận.
Thân ảnh cao lớn càng lúc càng truyền ra nhiều pháp lực hơn.
Hai chân bước rộng tạo thế tấn vững vàng đang dần tạo ra những vết nứt như mạng nhện trên cây cầu.
Người cậu hơi khom, hai tay như cũ bắt chéo trước mặt vận công.
Gió lốc vô tận bao bọc cơ thể, y phục theo đó tạo ra những tiếng phần phật.
Tự cổ chí kim, Phong Thần Văn có tất cả chín chủ nhân, tương đương với đó sẽ là chín bộ Cấm Chú Ma Pháp uy danh lừng lẫy, hủy diệt thiên địa.
Tuy nhiên đó là khi chúng giữ được toàn bộ uy lực vốn có, còn nếu truyền lại cho chủ nhân đời sau, sức mạnh sẽ bị giảm sút tùy theo độ tương thích.
Trần Phong là chủ nhân đời thứ mười của Phong Thần Văn, về lý thuyết sẽ dùng được chín bộ ma pháp cường hãn đó.
Nhưng không may cho cậu, năng lực của chúng đều đã bị suy giảm đến mức không tưởng, khiến cho cậu nhìn thấy mà bất lực.
Thật không nghĩ đến độ tương thích của cậu với chúng lại thấp đến như vậy.
Bảy trên chín bộ Cấm Chú Ma Pháp này thậm chí đã bị đánh từ Thiên giai cao cấp xuống tận hoàng giai sơ cấp cho đến Địa giai sơ cấp.
Ngoài Thiên Phong kết giới là pháp kỹ môi trường nên dù chỉ là cao cấp Địa giai thì nó cũng đem lại một trợ lực khổng lồ; chỉ có duy nhất một Cấm Chú Ma Pháp mà cậu có độ tương thích có thể chấp nhận.
Uy lực của nó tuy đã giảm nhưng vẫn còn là một cái chuẩn Thiên giai pháp kỹ, vì vậy mà sức mạnh cũng vô cùng cường hãn.
Các đường kinh mạch trong cơ thể do phải vận chuyển lượng pháp lực quá lớn liên tục trong thời gian dài đang trở nên vô cùng đau nhức.
Tuy cậu đã từng được tẩy luyện trong Hàn Băng hồ tại Thiên Huyền lâm và tu luyện Thiên Long Thần kỹ nhưng lục phủ ngũ tạng cùng kinh mạch vẫn là rất yếu ớt.
Nếu không cẩn thận, chúng sẽ lập tức đứt đoạn, nhẹ thì pháp lực bị phế bỏ, toàn thân bại liệt, nặng thì năng lượng bạo phát, tử vong ngay tức khắc.
Thanh niên chậm rãi mở mắt ra.
Đôi đồng tử phát ra quang mang xanh ngọc cùng uy áp khiến người khác kính sợ.
Tiếp đó, hai bàn tay từ từ mở ra thành song chưởng, đưa sang hai bên đồng thời đứng thẳng người dậy.
Toàn thân được bao phủ bởi quang mang tựa thánh thần.
Vô tận phong cương dữ dội xoay chuyển chung quanh cậu.
Tất cả đều toát ra một luồng năng lượng cực độ cường hãn.
Pháp lực ngưng tụ tại hai tay cậu, không tạo thành song đao sắc bén như của Ngô Hân nhưng đồng thời cũng không giống nhau, cho dù là về hình dạng hay uy áp tỏa ra.
Tay phải Trần Phong là một cơn lốc nho nhỏ đang không ngừng xoắn vặn, cuốn tất cả mọi thứ trong phạm vi nửa thước vào bên trong nó.
Tuy chỉ nhỏ như vậy thôi nhưng lực hút lại cực kỳ mạnh mẽ, dễ dàng lập tức thu một cửu tinh pháp tông cường giả vào trong tay mà nghiền nát, không phải thứ có thể xem thường.
Mặt khác, bên tay trái cậu lại là một quả cầu phong lực cực kỳ huyền ảo đang không ngừng phát ra vô số phong cương.
Cho dù ở kích thước hạn chế như vậy nhưng uy lực của nó thực sự khiến người ta phải sợ hãi.
Mỗi một đạo phong lực nho nhỏ đó đủ sức giế.t chết bất cứ một bát tinh pháp tông nào.
Mà bên trong quả cầu đó có đến hàng ngàn, hàng vạn đạo, thậm chí con số ấy còn đang tăng thêm theo thời gian.
Thanh niên tập trung tuyệt đối tinh thần, hai chân vẫn vững vàng, hai tay từ từ di chuyển, tay phải đưa lên, tay trái hạ xuống.
Mỗi một chuyển động của cậu lại tạo ra vô số những vụ nổ pháp lực làm cho không gian không khỏi một hồi nhộn nhạo.
Trần Phong một lần nữa nhắm mắt lại.
Hai tay cậu khoan thai tiến gần lại nhau, cơn lốc và quả cầu phong lực theo đó mà va chạm gây ra những tiếng xoẹt xoẹt nho nhỏ.
Không ít những tia pháp lực bắn ra trong quá trình này khiến cho ngay cả bản thân người sử dụng cũng là chịu thương tổn.
Vô số vết xước liên tục xuất hiện trên cơ thể cậu.
Phong cương cắt sâu tới tận xương cốt, máu tươi không ngừng chảy ra khiến cậu xuống sức càng lúc càng nhanh hơn.
Khoảnh khắc cơn lốc và quả cầu phong lực hòa vào làm một, không gian như bùng nổ.
Ngô Hân vốn đã bị đẩy lui từ ban nãy giờ chật vật giữ vững tại khoảng cách vài trượng, đem ánh mắt kinh hãi nhìn đồng đội.
Cây cầu được cho là có thể thoải mái hứng chịu lực đánh toàn lực của ngũ tinh pháp tôn nhưng giờ đây đang rạn nứt không ngừng, thậm chí đã có kha khá những mảnh vụn bắt đầu rơi xuống như mưa.
Đám quái vật vốn đã áp sát hai người cũng bị đẩy lui lại cả trượng.
Thanh niên mở mắt ra.
Quang mang xanh ngọc mạnh mẽ xua tan hoàn toàn bóng tối chung quanh.
Theo thời gian, luồng pháp lực khổng lồ giữa hai tay cậu càng lúc càng cường hãn hơn cả bề ngoài lẫn uy lực.
– Đi!
Trần Phong trầm giọng nói, đưa tay điều khiển quả cầu bay đi.
Pháp kỹ nho nhỏ ban nãy lúc này đã to lớn hơn rất nhiều và vẫn còn đang khuếch đại thêm.
Đám quái vật trong phạm vi năm thước lập tức bị hút vào trong cơn lốc không cách nào chống cự.
Quả cầu phong lực vừa bay lên vừa mạnh thêm.
Nó bay đến đâu, kẻ địch bị hút vào đến đó, bất khả kháng cự, mà không gian tác động càng ngày càng lớn.
Từ phạm vi hạn chế ban đầu, dần dần đường kính của quả cầu trở nên ngang bằng với chiều dài cây cầu, khiến cho toàn bộ quái vật đang bay xuống tấn công đều chịu cảnh ngộ như vậy.
Thế công cường hãn vô song của vô số ngũ tinh pháp tôn không những đã bị ngăn chặn tuyệt đối mà còn bị áp đảo hoàn toàn trở lại.
Thanh niên vẫn giữ nguyên tư thế.
Linh hồn cậu bây giờ đang hòa làm một với pháp kỹ.
Tầm nhìn của cậu xa thêm mỗi chặng di chuyển của nó.
Tại khoảng cách trăm trượng, ánh sáng tự nhiên vẫn chưa rọi đến vực sâu này và lũ quái vật cũng là vẫn dũng mãnh lao xuống như vậy với số lượng như cũ, dường như tồn tại của chúng là bất tận, không có một giới hạn nào.
Những cơn đau nhức liên miên cả về trong và ngoài, thể xác lẫn linh hồn khiến Trần Phong nhanh chóng đạt đến cực hạn.
Cậu không thể cầm cự được lâu hơn nữa.
– Bạo!
Cậu nói.
Quả cầu phong lực đình chỉ di chuyển.
Toàn bộ phần năng lượng được dùng cho việc này chuyển qua cường hóa cơn lốc, gia tăng lực hút lên cực hạn.
Bên trong tâm của nó, vô số quái vật cố gắng vùng