Trần Phong giật mình mở bừng mắt, có chút kinh ngạc với vị trí của mình hiện tại.
Khoảnh khắc Huyền Vũ tự bạo, thế gian bị bao trùm bởi ánh sáng hủy diệt, tầm nhìn hoàn toàn mất đi, đến khi quan sát được cậu lại đã tiến vào thể nội của bản thân.
Chuyện này là sao nhỉ?
Thanh niên nhất thời ngưng trệ, dù có nghĩ thế nào cũng không tìm ra được lời giải hợp lý.
Đau đầu suy nghĩ một hồi, cậu quan sát chung quanh, đảm bảo cơ thể không có vấn đề gì.
Cậu không biết nhục thể bên ngoài hiện tại đang ở đâu nhưng có thể chắc chắn là cậu vẫn an toàn, không cần quá lo lắng.
Thể nội cậu đồng dạng cũng như vậy, kinh mạch tuy theo lời Vương Thanh đã bị tổn hại do quá tải, nhưng tạm thời không gây ra tác hại nào thêm.
Mặt khác, thế cân bằng vẫn được bảo đảm với sự ổn định của bản nguyên Hỗn Độn và Băng, Phong nhị long.
Đúng lúc đó, một cơn bão pháp lực đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiến cho không gian thể nội theo đó cũng nhộn nhạo rung chuyển.
Trần Phong nghiến răng chịu đau khi mà không cách nào kiểm soát được nguồn pháp lực dị thường kia.
Cậu không biết nó từ đâu đến, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng có chút nào tốt cho cậu.
May mắn thay, chỉ một lát sau nó từ từ yếu đi rồi biến mất, để lại hai thân ảnh khiến thanh niên không khỏi kinh ngạc.
Một pháp sư Nhân tộc già nua cùng một Thần thú khổng lồ đều đang đem ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu.
- Vương sư tỷ\, Huyền Vũ tiền bối!
Trần Phong nói, từ từ hiểu ra sự việc.
Không đợi cậu xác nhận, hai người họ đồng thời lên tiếng:
- Cẩn thận\, hắn sắp đến!
Thanh niên hơi giật mình, quay lại nhìn cơn lốc đen kịt vừa xuất hiện, đang không ngừng khuấy động thể nội của cậu.
Nghiến răng chịu đựng cơn đau chạy khắp kinh mạch, đôi mắt cậu ánh lên một tia hàn ý.
- Dai như đỉa vậy!
- Lần này nhất định phải chấm dứt được!
Huyền Vũ nói, toàn thân bắt đầu tỏa ra lực lượng.
Sức mạnh này dĩ nhiên so với những gì ngài nắm giữ thì chẳng đáng là bao, nhưng áp lực của nó bên trong không gian thể nội vẫn là rất lớn.
Cạnh đó, Vương Thanh cũng vận sức, thi triển pháp thuật.
Nguồn năng lượng của bà tạo ra thậm chí còn cao hơn Huyền Vũ một bậc, khiến cho kinh mạch Trần Phong không khỏi một hồi đau nhức.
- Hà Hà\, thật không nghĩ tới vạn năm trôi qua hai tên các ngươi không những già đi mà còn lẩm cẩm hơn nữa!
Dị Tộc khinh miệt nhìn công kích của hai cường giả Chư Tộc.
Hắn tỏa ra hắc ám năng lượng, chia nó làm hai, một phần đem cản đường Vương Thanh hai người, phần còn lại phóng ra tứ phía, tàn phá thể nội Trần Phong.
Thanh niên nhíu mày, đem sức mạnh Băng, Phong nhị long bày ra, cật lực ngăn cản ý định của Dị Tộc.
Tuy đỉnh phong của hắn ta bỏ xa cậu rất nhiều, bất quá hiện tại thì không như thế, cả hai lại đang ở bên trong cơ thể cậu, đừng hòng có thể càn rỡ!
Sức mạnh hắc ám hung hăng công kích, xông tới kinh mạch Trần Phong trước nhất, nhưng bị cậu lập tức cản lại.
Phong Thần Cấm Quyết là bí chiêu cực mạnh, kết hợp với băng hệ ma pháp vừa huyền ảo vừa cường hãn, đương nhiên dễ dàng ngạnh kháng với uy lực Dị Tộc lúc này.
Tuy nhiên, mọi chuyện cũng không có dễ dàng như thế.
Khi mà đến những nhân vật lão luyện như Vương Thanh và Huyền Vũ cũng tưởng là Dị Tộc sắp sửa bị áp chế thì hắn đột nhiên bạo phát sức mạnh, cùng lúc đẩy lui cả hai người họ.
Thanh niên gần đó hiển nhiên cũng chẳng dễ chịu gì, nhị long uy áp của cậu dần dần bị áp chế ngược lại rồi đánh đến lưỡng bại câu thương.
- Cũng khá đấy nhỉ!
Dị Tộc nhướn mày nhìn chủ nhân của mảnh không gian, sức mạnh lần nữa phóng thích, lực lượng thậm chí còn mạnh hơn trước ít nhất hai lần.
Vương Thanh cùng Huyền Vũ vội vàng đẩy năng lượng lên cực hạn, cật lực đối cứng.
Trần Phong bắt đầu nổi giận, mặc cho cơn đau đang hành hạ, đem sức mạnh Thần Văn ra trấn áp.
Đồng tử tỏa ra quang mang xanh ngọc, toàn bộ thể nội như dậy sóng.
Tầng tầng lớp lớp phong hệ pháp thuật hiện ra, phô thiên cái địa bao trùm lên năng lượng hắc ám của kẻ địch.
- Không ngờ lại là truyền nhân của Chí Tôn Pháp Thần!
Dị Tộc có chút kinh hãi nhận xét, tuy nhiên ánh mắt hắn cũng hiện lên một tia giảo hoạt.
Pháp lực vẫn được duy trì, gào thét phá không giằng co với hai cường giả, đồng thời cố gắng chống lại uy áp Thần vật, hắn ta hướng tới thanh niên cao lớn mà nói:
- Tiểu tử\, ngươi chỉ đang bị bọn chúng lợi dụng mà thôi!
- Ngươi sủa cái gì thế?
Trần Phong mặt không đổi sắc hỏi, giọng vô cảm.
Tay phải từ từ nắm lại, kéo theo sức mạnh khổng lồ của Thần Văn như muốn bóp nát thứ dơ bẩn đang làm loạn cơ thể cậu.
Hắn ta vội vàng nói:
- Bọn chúng kéo ta vào đây\, mục đích là muốn dùng cơ thể ngươi để chấm dứt trận chiến vạn năm.
Kết cục chẳng cần biết thế nào nhưng nhục thể ngươi nhất định cũng sẽ không chịu nổi uy áp mà vẫn lạc thôi!
Thanh niên hơi nhíu mày, chuyện này không phải là không thể.
Nếu như cậu không chú tâm rèn luyện cả thân thể lẫn ý chí, lúc này e rằng còn chẳng có cuộc hội thoại này.
Vương Thanh thấy sức trấn áp như có phần chững lại, liền nói:
- Sư đệ\, đừng tin lời hắn\, tất cả chỉ là bịa đặt!
- Vương Thanh\, ngươi cũng quá đê tiện rồi đi\, đã già như vậy rồi nhưng lại lừa gạt chính sư đệ của mình sao?
- Ngươi câm họng! Trần Phong\, hắn chỉ là đang nói láo\, nhất quyết đừng tin dù chỉ một lời!
- Nếu thể nội của tiền bối đang bị tàn phá thế này thì ngài có tin hay không?
Thanh niên hơi nhướn mày, nhìn cường giả trước mặt.
Cục diện ở đây chính là cơ thể cậu đang phải chịu những áp lực quá mức kinh hồn, cậu không biết bao lâu nữa là đạt tới cực hạn, nhưng hiển nhiên thời gian của cậu không còn quá nhiều.
Cậu không muốn tin lời Dị Tộc, nhưng hiện tại đó là thứ đang diễn ra.
Còn Vương Thanh nói là pháp sư Nhân tộc, thân phận thậm chí có vẻ là sư tỷ của cậu, nhưng lại đang mang tới hiểm họa chết người cho cậu.
Chỉ cần nghĩ tới đây thôi hầu hết mọi người đã có cho mình đáp án cần phải làm gì rồi!
- Dị Tộc\, ngươi nói xem nếu ta không giết ngươi\, ta có thể sống sót chứ?
Trần Phong trầm giọng.
Kẻ địch lập tức mỉm cười, đáp:
- Chắc chắn có thể! Càng ở đây lâu ta sẽ càng có nhiều sức mạnh\, khi ấy có thể dễ dàng giải quyết hai tên kia mà không làm hại gì đến cơ thể của ngươi.
Mặt khác\, nếu muốn đánh thắng ta bọn chúng sẽ phải dùng toàn lực\, điều đó sẽ gây ra tác động rất lớn\, hoàn toàn có thể đem kinh mạch ngươi phá bỏ không còn một chút!
Ngưng lại một chút hắn nói tiếp:
- Chưa dừng lại ở đó\, sau khi dẹp đi mấy hòn đá ngáng chỗ kia\, ta có thể dung nhập với cơ thể ngươi\, đem lại một tiềm lực có thể nói lại vô hạn.
Con đường cường giả của ngươi sau này chính là vô cùng xán lạn!
Thanh niên mỉm cười đáp lại.
Cậu không phải không muốn giúp Chư Tộc, để rồi đi bắt tay với Dị Tộc, bởi trách nhiệm của người sở hữu Thần Văn chính là bảo vệ bách tính trước mọi hiểm họa.
Tuy nhiên nếu mù quáng đi theo cái công lý tốt đẹp ấy thì liệu sau này còn thủ hộ nào tồn tại để mà chống đỡ các mối nguy thậm chí còn hung hiểm hơn vạn lần hay không?
- Ta nghĩ chúng ta đều có đáp án cho câu hỏi cần làm gì rồi!
Trần Phong nói, áp lực từ Thần Văn bắt đầu có dấu hiệu giảm bớt.
Vương Thanh thấy vậy giận dữ nói:
- Tên nghiệt súc nhà ngươi lại dám thông đồng với Dị Tộc? Ta phải thay sư phụ và các sư huynh\, sư tỷ thanh lý môn hộ!
Vị pháp sư Nhân tộc bỏ lại Huyền Vũ một mình cản bước kẻ địch đang ngày càng mạnh lên, lao tới thanh niên cao lớn tung chưởng.
Cậu nhẹ nhàng phất tay, không gian chung quanh tức thì xuất hiện tầng tầng lớp lớp cường hãn pháp lực, giam cầm bà lại.
Bay lại gần Vương Thanh, Trần Phong lườm vị cường giả:
- Tiền bối\, ta kính trọng ngài\, cũng không có ý định bắt tay với Dị Tộc.
Tuy nhiên\, đây là cơ thể của ta\, cái gì có thể tiến vào\, có thể xảy ra là do ta quyết định.
Ngài tự nhiên từ đâu đem hiểm họa đến\, bảo ta hi sinh vì đại nghĩa\, đạo lý này không biết ở đâu ra vậy?
Vương Thanh kinh ngạc nhìn thanh niên trước mặt, không đáp lại, chưởng pháp cũng là từ từ thu về, không xuất ra nữa.
Trần Phong thấy bà như vậy thì bỏ đi, tới cạnh Thần thú đang liên tục bị đẩy lùi.
Huyền Vũ cố gắng chịu đựng công kích của Dị Tộc vẫn đang mạnh lên theo thời gian, nghiến răng nói với cậu:
- Tiểu tử\, việc làm của chúng ta ngày hôm nay đúng là sai trái\, bất quá đây cũng là do không còn cách nào khác.
Kẻ địch của Chư Tộc trước mặt\, lẽ đương nhiên phải diệt trừ tận gốc\, ngươi còn trẻ tuổi tương lai vẫn còn dài.
Mọi việc trước kia không hi vọng ngươi có thể bỏ qua\, chỉ mong ngươi có thể giúp chúng ta một tay chặn đứng Dị Tộc\, bảo vệ chúng sinh bách tính!
Thần thú hoàn toàn chân thành nói, không còn chút nào cao ngạo bề trên, cũng không có chỗ nào coi thường, lợi dụng cậu.
Trần Phong hướng Dị Tộc, cười nói:
- Ta đoán là phải làm ngươi thất vọng rồi!
- Ngươi tráo trở cũng nhanh quá nhỉ? Nhưng ngươi nghĩ có thể làm gì được ta chứ?
Hắn ta đáp, hàn ý cuồn cuộn trào dâng, thông qua hắc ám lực lượng mạnh mẽ phóng ra.
- Ta chưa từng nói là đồng ý với suy nghĩ của ngươi!
Thanh niên cao lớn nhàn nhạt đáp, đồng thời phất tay, không chỉ đem song long ra giao thủ, mà còn cùng với phiên bản Phong Xích Diệt Hồn Trận của bản thân.
Hai nguồn cường hãn sức mạnh này kết hợp với nhau trong thế giới thể nội là không thể xem thường, trực tiếp va chạm rồi hủy diệt hoàn toàn chiêu thức của đối phương.
Trần Phong tiếp tục theo đà đánh tới, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn:
- Ngươi còn lời nào không?
- Quá muộn rồi!
Hắn ta tỏa ra vô tận hắc ám lực lượng, khiến cho vùng không gian rộng lớn chung quanh theo đó cũng chuyển thành hắc sắc.
Hắn ta đã đủ mạnh và quen thuộc với phiến không gian này, dễ dàng giải quyết song long cùng phong xích đang dũng mãnh lao tới tấn công.
- Chịu chết đi!
Dị Tộc gằn giọng, tiếp đó đánh ra một kích toàn lực cực mạnh.
Thanh niên nhướn mày nói:
- Thật vậy sao?
Vương Thanh từ phía sau lao tới, đem Phong Xích Diệt Hồn Trận của mình thi triển đến tận cùng.
Vô số sợi xích lập tức xuất ra, cùng với nhị thú, tạo thành thế công cực độ cường hãn, phô thiên cái địa phóng tới, chặn đứng sức mạnh ma ám của kẻ địch.
Không dừng lại ở đó, chúng tạo thành thế trận thiên la địa võng, uy lực hung hãn vô biên khiến cho không gian nhộn nhạo liên hồi.
Cùng lúc ấy, Huyền Vũ cũng là gầm lên, sau đó thu tứ chi cùng phần đầu vào trong mai rồi liên tục xoay tròn.
Thân hình hộ pháp khổng lồ là vậy mà di chuyển với tốc độ nhanh không tưởng.
Chiêu thức mà ngài thi triển ra hiển nhiên vô cùng cường hãn, tạo nên cơn lốc pháp lực hùng hồn, đánh thẳng tới thân ảnh Dị Tộc đang kinh ngạc đến sững sờ.
Sức mạnh vẫn đang không ngừng tăng lên, hắn ta vừa đối kháng với Vương Thanh, vừa phòng thủ công kích của Thần thú, trong lòng dấy lên vô số câu hỏi không thể trả lời.
Tuy nhiên hắn còn chưa kịp ổn định lại thì cơ thể đột nhiên bị bóp nghẹt đến cùng cực.
Phong Thần Văn áp lực lần nữa hiển hiện, mà lần này uy áp của nó so với trước kia cường hãn hơn gấp mười lần là ít.
Dị Tộc không thể nào không kinh hãi.
Tốc độ mạnh lên của hắn là cực kỳ bá đạo, tuy nhiên chỉ bằng sự xuất hiện của Thần vật ấy, dưới tay một tên tiểu tử chưa đạt tới được Pháp Vương chân chính đã có thể ngưng hắn lại hoàn toàn.
- Đừng tưởng thế là thắng được ta!
Hắn ta vùng lên, đem pháp kỹ mạnh nhất ra thi triển.
Tuy vẫn không thoát được áp chế của Thần Văn nhưng đã đồng thời đẩy lui được Vương Thanh và Huyền Vũ.
Sức mạnh hắc ám không thể kiểm soát cứ như thế phóng ra tứ phía, ý định lần nữa công kích thể nội Trần Phong.
Dị Tộc cười lạnh nhìn Băng, Phong nhị long lần nữa bị đánh tan.
Tiểu tử này tuy là truyền nhân của Chí Tôn Pháp Thần, mang trong mình sức mạnh tuyệt đối của Thần Văn, nhưng đó cũng là tất cả, những gì còn lại căn bản đều không đáng nhắc tới.
Chỉ cần hắn có thể đem thể nội này phá hủy, phần thắng sẽ nắm chắc trong tay.
- Chuyện gì…
Hắn kinh hãi nhìn nguồn năng lượng của bản thân đang từ từ tiêu biến, mà bên kia chiến tuyến Vương Thanh hai người lại ngược với hắn, đang càng lúc càng mạnh lên.
Thế cục mà hắn gắng sức tạo ra đang bị đảo lộn đến chóng mặt.
- HA!
Sức mạnh hắn một lần nữa tăng lên điên cuồng, chưởng pháp phóng ra như thiểm điện, chặn lại Vương Thanh cùng Huyền Vũ.
Mặt khác, hắn tiếp tục chú tâm phá hủy kinh mạch, gắng sức thoát khỏi trấn áp của Thần Văn, đem ánh mắt tàn độc nhìn chủ nhân phiến không gian.
Trần Phong lập tức phất tay, Băng, Phong nhị long phóng tới bảo vệ thể nội.
Tuy nhiên không như những lần trước, song long đã được truyền sức mạnh Thần vật, mạnh mẽ hơn vô số lần, vì vậy mà trước sức mạnh được gia tăng biế.n thái của kẻ địch, chúng vẫn có thể vững vàng giao chiến.
Phong xích biến ảo hỗ trợ song long giao chiến kịch liệt, thanh niên bắt đầu trở nên lo lắng hơn.
Dị Tộc càng lúc càng mạnh trong khi cơ thể cậu lại đang không ngừng yếu đi, nếu không nhanh chóng dứt điểm, nhất định kết cục sẽ chẳng có chỗ nào tốt.
Với việc cậu sử dụng Hỗn Độn bản nguyên công lực, năng lượng của Dị Tộc đã bị lấy dần đi rồi chuyển sang cho Vương Thanh cùng Huyền Vũ.
Tuy nhiên đó lại chỉ là may rủi, bởi cậu đã bí mật dùng nó từ đầu trận chiến, nhưng mãi đến pha giao thủ vừa rồi đột nhiên nó mới phát huy tác dụng.
Cậu hoàn toàn đã đem hết thủ đoạn ra nhưng vẫn chỉ có thể đạt đến như vậy!
Tiếp theo phải làm thế nào đây?
Trần Phong nghiến răng.
Thần Vật đã được huy động đến tận cùng nhưng song long vẫn bị áp đảo liên tục, nhị thú và phong xích của cậu lẫn sư tỷ thì không ngừng bị phá nát, Huyền Vũ cũng là bị đẩy lui không ngừng.
Lúc này Dị Tộc đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, nếu không có sức mạnh thần thánh nào đó xuất hiện ngay lúc này, nhất định bọn họ sẽ đại bại.
Sự cường đại của kẻ địch thực sự không thể tưởng tượng nổi với kiến thức của thanh niên hiện tại.
Hắn ta trong một lần bạo phát sức mạnh đã cùng lúc đánh bay Vương Thanh hai người, đồng thời trấn nát toàn bộ phong xích, nhị thú và song long.
Thứ duy nhất ngăn cản hắn chiến thắng hiện tại chỉ là uy áp Thần Văn, mà người đang điều động nó lại chỉ là một pháp sư chưa thực sự đạt tới Pháp Vương cảnh.
- Kết thúc được rồi!
Dị Tộc nhàn nhạt nói, đem tổng lực ra tấn công.
Hắc ám lực lượng bao trùm khắp không gian thể nội, dồn ép Trần Phong ba người vào đường cùng, chỉ còn vị trí của họ và thể cân bằng là không bị xâm lăng.
Kinh mạch cùng các bộ phận tưởng chừng như bị chiếm đoạt tuyệt đối.
Thanh niên suýt nữa không nhịn được mà gào lên vì đau đớn.
Cơ thể cậu đang bị kẻ địch xâm nhập nghiêm trọng, sức lực cậu hiện tại không còn đủ để chống lại hắn ta được nữa.
Toàn bộ thần trí dồn hết vào Phong Thần Văn, cố gắng tịnh hóa và phân giải sức mạnh đen tối.
Tuy nhiên, dù có gắng sức thế nào, khoảng cách hai bên vẫn là quá xa, hai người Vương Thanh gần như đã bị khống chế hoàn toàn, không có lấy dù chỉ là một chút chống cự.
Trần Phong bị đẩy thẳng về vị trí bản nguyên Hỗn Độn mới có thể dừng lại, thần trí cũng đã bắt đầu có dấu hiệu mờ mịt vì thống khổ.
Chẳng lẽ lại kết thúc thế này sao?
Thanh niên không khỏi xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực.
Đúng ra vai trò của cậu khi tới đây là hỗ trợ hai vị tiền bối chiến đấu với Dị Tộc, nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc họ tự bạo, gần như cậu đang phải gánh vác cục diện của cả trận chiến.
Nỗi sợ bắt đầu xâm chiếm tâm trí cậu, khiến cho công hiệu Thần Văn giảm dần đi, kéo theo sức mạnh của Dị Tộc vì thế mà tăng vọt.
Vương Thanh cùng Huyền Vũ cuối cùng đã bị trấn áp tuyệt đối, năng lượng của họ theo thời gian sẽ bị kẻ địch hấp thu hoàn toàn.
Trông thấy điều đó, cảm giác hoảng loạn nhen nhóm lên trong thần trí cậu.
Đối với cái chết, Trần Phong cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cậu không phải sợ cái đau đớn mà nó đem lại, những thứ đó trước giờ cậu đã trải qua quá nhiều đến chai sạn rồi; thứ mà cậu sợ chính là cuộc sống của những người thân yêu, những bằng hữu của cậu sau khi cậu qua đời.
Các huynh đệ Phong tháp, những vị đại sư của Thiên Huyền tông không phải quá thân thiết nên sẽ chỉ tiếc nuối vẩn vơ về một thiên tài đoản mệnh.
Nhưng Trần phủ, gia đình của cậu, những người chỉ vừa mới nối lại mối quan hệ, khôi phục lòng tin nơi cậu, chắc chắn sẽ đau buồn khôn xiết.
Cậu cũng có lời hứa hẹn ngày gặp lại với một Thanh Hương, người bây giờ hẳn vẫn đang an yên tu luyện tại thế giới của Thiên Long Thần tộc.
Nàng đối với cậu mà nói là một người bằng hữu không thể thay thế, đã từng sống cạnh nhau một tháng thời gian.
Tuy không đáng là bao nhưng đó là những tháng ngày vô cùng quý giá đối với những con người như họ.
Tuyết Nguyệt, tiểu muội thân thiết đã lâu chưa gặp lại, người đã cùng với cậu đối mặt với xã hội đầy cay nghiệt, sống cuộc đời của những kẻ bị ruồng bỏ.
Đến giờ cậu vẫn chưa tha thứ cho mình vì đã không thể bảo vệ, che chở, để thế gian này lấy đi tuổi thơ của muội ấy.
Nếu như cậu mãi mãi vẫn không thay đổi được thế giới này, cuộc sống của cậu sẽ chẳng có gì ngoài hai chữ ân hận.
Tuy nhiên quan trọng nhất đối với cậu vẫn là một bóng hình mảnh mai, người phải mang trong mình một sức mạnh quá mức cường đại, vượt xa khỏi những luân thường đạo lý của cuộc sống.
Nàng đã phải trải qua suốt mười lăm năm trời trong khổ cực và đau đớn, cô đơn và buồn tủi mới bắt đầu có được lòng tin của những người chung quanh.
Bản thân cậu là người đã thề